Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 655: Quân bài mạt chược

Có lẽ biện pháp của Lý Hỏa Vượng có hiệu quả, hoặc có người đi trước đã phá mìn thay hắn, tóm lại khoảng thời gian kế tiếp hết thảy bình thường.
Cứ như thế dọc theo vết máu, Lý Hỏa Vượng một đường hướng bắc, khi hắn xuyên qua một bức tường cao, thính giác mẫn tuệ nghe tiếng tụng kinh và tiếng kim loại va chạm cách mấy bức tường.
"Tìm được rồi!" Lý Hỏa Vượng không kiềm được nỗi lòng kích động vội đến gần hướng phát ra âm thanh.
Khi Lý Hỏa Vượng cật lực lại xuyên qua một bức tường vàng, trước mặt nháy mắt rộng mở sáng sủa.
Đập vào mắt là một con ngươi dựng đứng màu trắng đen ẩn trong tầng mây cực thấp, quanh nó lơ lửng trọn vẹn sáu mươi bốn quẻ tượng bằng Thanh Đồng.
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu, vô cùng rung động nhìn con mắt khổng lồ trên không trung.
Tùy theo những quẻ tượng không ngừng trôi nổi biến hóa, con mắt dựng đứng khổng lồ đôi khi nhìn trái, nhìn phải, cùng với mây đen dần hạ xuống.
Trong con mắt đó không có bất cứ tình cảm, thứ duy nhất có thể cảm giác được từ nó là sự hỗn loạn khiến người nghẹt thở.
Mắt thường vốn không thể nhìn thấu hỗn loạn, nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng khẳng định trăm phần trăm mình nhìn thấy hỗn loạn trong con mắt kia.
Bên trên con mắt này truyền ra tiếng tụng kinh kỳ lạ, khiến Lý Hỏa Vượng thống khổ bịt tai.
Hắn nhớ tiếng tụng kinh này, đã từng nghe lúc cách Thượng Kinh Thành trên trăm dặm, nay xem ra đây là ngọn nguồn!
So với lúc trước khe khẽ, hiện tại âm thanh lớn hơn nhiều, Lý Hỏa Vượng thấy người xung quanh bịt tai chết bất đắc kỳ tử đã chứng minh điều đó.
“Con mắt kia là cái gì?! Là Tư Mệnh sao? Không đúng! Nếu như là Tư Mệnh thì sao lúc ta ở Bạch Ngọc Kinh chưa từng thấy nó? Nó rốt cuộc là cái gì!"
“Là hoàng đế Đại Lương mang nó đến đây sao? Đây là tác dụng của tất cả trận pháp? Tên đó muốn dùng thứ này làm gì!"
“Không, sai rồi, những chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ đến tìm Tâm Tố Bắc Phong!”
Lý Hỏa Vượng thống khổ ôm đầu, nhìn nền đất trước mắt, nơi đó dựng đứng một cây hoàng kim to lớn cao vút.
Thân cây chính không thô, thoạt trông vừa cao vừa gầy, giống như một cây cột chống trời vậy.
Trong tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng có một số bóng người nhỏ bé đang đánh nhau quanh cây to này.
Lý Hỏa Vượng nhìn giây lát thì hắn đau đầu không xem nữa, âm thanh kia thật sự quá to, đến nỗi cảm xúc trong lòng hắn không thể ổn định giây lát.
"Không được! Tiếp tục như vậy thì ta muốn đến gần cũng không được!”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng từ ống tay áo rút ra một mũi nhọn đâm mạnh vào tai trái, chịu đựng đau nhức chọc ngoáy.
Sau đó hắn xé vải vụn từ y phục bịt tai phải.
Tuy rằng có chút huyết tinh, nhưng Lý Hỏa Vượng đánh bừa mà làm trúng biện pháp có hiệu quả, âm thanh nghe vào tai giảm bớt nhiều.
Tuy còn to nhưng ít nhất Lý Hỏa Vượng có thể ổn định cảm xúc, chứ không phải bị loại âm thanh này dễ dàng đánh tan.
Lý Hỏa Vượng gắt gao cắn chặt răng, nhấc bước chân run rẩy đến gần thân cây to lớn kia.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng dần dần tới gần, mọi thứ ở phương xa dần rõ ràng hơn. Quanh thân cây to lớn kia không phải treo lá cây, mà là những con rồng vàng sáu móng.
Những con rồng vàng đó không phải vật sống, nhưng trông chúng cực kỳ thống khổ, vảy lật ra, các sừng và gai nhọn vặn vẹo chui ra khỏi thịt, các chữ ngược đâm vào người chúng nó.
Bầy rồng vàng vặn vẹo, bị những nhánh cây sắc bén cắm đầy, trên mặt chúng nó đều bị chụp lên mặt nạ giống trên vách tường hoàng cung, giống như có khuôn mặt người treo trên mỗi con rồng, bộ dáng cực kỳ quái dị.
Giữa những nhánh tán cây rồng phần gốc cây xây một cái đàn trang nghiêm túc mục, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một vài người đứng trên đó.
Lý Hỏa Vượng bỏ qua thái giám cầm phất trần và người ăn mặc khác, sự chú ý của hắn bị một người đàn ông mặc long bào hấp dẫn, đó là hoàng đế Đại Lương.
Vị vua của Đại Lương này mặc long bào vàng chóe, hờ hững nhìn những kẻ địch dưới gốc cây.
Lý Hỏa Vượng không nhìn rõ mặt của hắn ta được, bởi vì chuỗi hạt châu trên vương miện chặn lại, những hạt châu vàng buông xuống như rèm che kín đầu của hoàng đế Đại Lương.
“Bắc Phong đâu? Bắc Phong ở đâu?”
Lý Hỏa Vượng ẩn thân cẩn thận nhìn gốc cây vàng khổng lồ kia.
Những người này dường như muốn dọc theo những con rồng vàng leo lên đỉnh đài tế trời.
Nhưng có một đám thái giám mặc đồ đen chân cột sợi tơ treo ngược đáp xuống, vung các loại binh khí, pháp khí chặn lại những kẻ leo lên.
Khuôn mặt của những người leo cây thường vặn vẹo trong tiếng tụng kinh, lộ ra bài mạt chược thật sự ở bên trong, khiến Lý Hỏa Vượng hiểu bọn họ là Tọa Vong Đạo.
Hơi bất ngờ là thoạt nhìn hai bên giao chiến không quá kịch liệt, dường như cùng chờ điều gì đó.
Lý Hỏa Vượng nằm sấp xuống đất, cật lực nhìn chăm chú vào phương xa, hắn vẫn ghi nhớ năng lực của Tâm Tố Bắc Phong là có thể trao đổi thân thể với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận