Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 893: Cao Trí Kiên

Bạch Linh Miểu mỉm cười nói:
“Ta biết."
“Muội biết? Sao biết vậy?”
“Chờ chút, chốc nữa quay về sẽ giải thích với tỷ sau, muội đi đút cháo tổ yến cho Lý sư huynh đã, đợi cháo lạnh sẽ không bổ."
Bạch Linh Miểu buông Xuân Tiểu Mãn ra, bỏ cháo vào hộp thức ăn, đi ra ngự thiện phòng.
“Vậy ta đi với muội, vừa lúc thăm Lý sư huynh."
"Không được, thật sự không được, hiện tại Lý sư huynh ... không tiện gặp người. Muội đi nhanh rồi về, Tiểu Mãn tỷ chờ ở đây đi.”
Nhìn Bạch Linh Miểu cầm hộp thức ăn đi ra ngoài, Xuân Tiểu Mãn nhẹ thở ra một hơi, cô ấy không hiểu tại sao Miểu Miểu thích Lý sư huynh nhiều như vậy.
Nhưng tâm trạng của Xuân Tiểu Mãn nhanh chóng trở nên tốt, chỉ cần Miểu Miểu cùng Lý sư huynh khỏe mạnh là tốt nhất rồi, cô ấy chỉ hy vọng sắp tới hai người có thể sống yên ổn.
Miểu Miểu không sao, Lý sư huynh còn sống, Cao Trí Kiên làm hoàng đế, tất cả đều tốt đẹp hơn, tảng đá treo cao trong lòng Xuân Tiểu Mãn lâu như vậy rốt cuộc rơi xuống, tâm tư cũng hoạt bát hơn.
“Cháo tổ yên? Có hương vị gì nhỉ?” Xuân Tiểu Mãn nhìn ít cháo còn lại trong nồi, cầm muỗng gỗ cạo một ít bỏ vào miệng: “Có ngon gì đâu, chẳng có vị gì.”
Trong lúc Xuân Tiểu Mãn lẩm bẩm bỗng thấy có người đến cửa ngự thiện phòng, đó là Cao Trí Kiên, hơn nữa chỉ có một mình hắn ta.
Khi Cao Trí Kiên mặc long bào đi tới, che ánh sáng ở sau lưng, trong lòng Xuân Tiểu Mãn bỗng thấy luống cuống, nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, rất là tự nhiên kéo long bào.
“Bộ đồ đẹp đấy, mặc trên người của ngươi rất thích hợp, làm bằng chất liệu gì vậy?”
“Vàng, và vải.”
Vẻ mặt Xuân Tiểu Mãn tò mò đánh giá:
“Vàng có thể mặc trên người à?”
“Tiểu Mãn, muốn mặc không? Ta có thể cho nàng.”
Nghe lời này, Xuân Tiểu Mãn quyết đoán lắc đầu: “Thôi, mang vàng trên người nặng lắm.”
"Tiểu ... Tiểu ... Tiểu ... Mãn." Cao Trí Kiên giống như trở lại tật nói lắp, biểu cảm của hắn ta cực kỳ phức tạp nhìn thiếu nữ người đầy lông đen.
Một đường đi tới, Cao Trí Kiên không biết mình thích cô ấy từ khi nào, tại sao đi thích một người phụ nữ toàn thân đầy lông đen này tới mức không thể nào quên.
Trong lòng Cao Trí Kiên không ngừng giãy giụa, bàn tay to đầy vết chai siết chặt thành nắm tay.
Bỗng nhiên Cao Trí Kiên giang hai tay ôm chặt Xuân Tiểu Mãn vào lòng:
"Thái giám cùng quốc sư đều giục ta tuyển hoàng hậu, khiến ta sinh nhi tử, ta lập tức, nghĩ đến nàng, nhưng ...”
Giọng của Cao Trí Kiên run rẩy nghẹn ngào, hai tay ôm chặt hơn nữa.
"Nhưng ta không thể, nếu nàng trở thành hoàng hậu, hài tử của chúng ta, sau khi lớn lên, sẽ tự giết nhau, giết đến chỉ còn, một, khi đó nàng, sẽ đau lòng biết bao, ta không muốn khiến nàng buồn, vì ta thích nàng! Ta không muốn khiến nàng chịu khổ."
Trong khi Cao Trí Kiên nghẹn ngào, Xuân Tiểu Mãn giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của hắn ta:
“Ngươi xem lời ta nói là gió thoảng bên tai sao? Ta đã nói rõ với ngươi, đời này dù không gả cho nam nhân thì ta vẫn có thể sống!"
"Đừng cho rằng ngươi làm hoàng đế thì có gì khác! Lời Xuân Tiểu Mãn này đã nói ra là nhổ đinh, tuyệt đối không sửa!”
“Ngươi mà còn như vậy thì đừng trách về sau không làm sư huynh muội!”
Nói xong, Xuân Tiểu Mãn vẻ mặt oán giận đi ra ngự thiện phòng.
Nhưng Xuân Tiểu Mãn vừa ra ngự thiện phòng thì xụ mặt xuống, dựa lưng vào vách tường chậm rãi rãi trượt xuống, cô đơn vùi mặt vào đầu gối.
Qua một lúc, Xuân Tiểu Mãn hai mắt đỏ rực lại đứng lên, hít sâu một hơi, đi hướng Bạch Linh Miểu vừa rời khỏi.
Ba người trốn sau cây cột chòi mát ở phía xa đều nhìn thấy.
Triệu Ngũ hớn hở hỏi Cẩu Oa ở bên cạnh:
“Ngươi nói xem, Tiểu Mãn không làm hoàng hậu, vậy phải chăng vừa ý ta?”
“Hả?” Cẩu Oa nhìn Triệu Ngũ với biểu cảm nuốt phải ruồi: “Chuyện này có liên quan gì sao?”
“Sao không liên quan?”
Lữ Tú Tài khoanh tay trước ngực tiếp lời:
“Ừm, giỏi lắm, có liên quan, ngươi nhanh chóng đi tìm Tiểu Mãn đưa sính lễ đi, hôm đón dâu ta sẽ dắt ngựa giúp cho.”
Triệu Ngũ nghe lời này thì mấp máy môi, im lặng.
Cùng lúc đó, Cao Trí Kiên đi ra ngự thiện phòng, đầu tiên là nhìn bóng lưng Xuân Tiểu Mãn khuất xa, sau đó xoay người hướng chòi nghỉ mát chỗ nhóm Cẩu Oa, Triệu Ngũ.
“Suỵt, Sỏa Tử đi hướng chúng ta. Mau, mau giả vờ làm chút gì đó! Không thể để hắn biết chúng ta trộm đi theo hắn!"
Khi Cao Trí Kiên đi tới trước mặt bọn họ thì thấy cả nhóm tụm lại nhìn chăm chú lá rụng dưới đất:
"Các ngươi, đang làm gì?"
"A! Khụ, tại nhà của ngươi to quá, mấy người chúng ta muốn đi ngắm xong bị lạc đường.”
Cao Trí Kiên gật đầu: “Ta tìm một, thái giám đến dẫn các ngươi, đi dạo.”
“Chỗ nào đều đi được, nhưng trong cung, có một số nơi, các ngươi không tiện vào.”
Lời này thốt ra, một thái giám nhỏ biểu cảm tối tăm chậm rãi từ trên cột bay xuống, quỳ trên mặt đất dập đầu hướng Cao Trí Kiên:
“Bệ hạ, có nô tài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận