Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 980: Người tốt (2)

Dương Tiểu Hài ở một bên đôi môi có hơi giật giật, dường như muốn hỏi đối phương rốt cuộc là có thật sự quen biết Lý sư huynh hay không, sao lại có cảm giác không giống như vậy chứ.
Có điều cuối cùng hắn ta vẫn biết điều mà ngậm miệng lại, cũng không cần biết đối phương có quen biết hay không, nếu như hắn ta đã chịu thả mình đi, vậy thì cứ coi như là có quen biết đi, bản thân vẫn nên tranh thủ thời gian bỏ chạy đã rồi nói.
"Vậy... Vậy đa tạ."
"Ha ha ha ! Cái đó, sư đệ đi thong thả, thuận buồm xuôi gió, ta còn có công việc trên người, nên không tiễn nữa, đợi gặp được Lý sư huynh rồi, nhớ kỹ giúp ta gửi lời hỏi thăm hắn nhé."
Đợi đến khi nhìn thấy xe ngựa dần dần biến mất ở trong màn đêm, nụ cười trên mặt người đàn ông mập mạp kia ngay tức khắc xụ xuống, cặp đồng tử rắn băng lãnh trong con mắt kia một lần nữa lộ ra.
"Xà Lang Quân, ngươi sẽ không thực sự tin lời bọn họ nói đấy chứ?" Một người đàn ông ăn mặc gọn gàng mang theo hình xăm vảy cá trên cổ, hai tay ôm ngực đứng nguyên tại chỗ hỏi.
"Sao lại không tin chứ, tiểu tử này thoạt nhìn trông thô bạo thật, hơn nữa ta quả thực từng nghe nói có một tên gia hoả không dễ chọc, thích mặc áo bào màu đỏ, chỉ là hình như hắn tên là Nhĩ Cửu."
"Thoạt nhìn thô bạo thì thật sự thô bạo à? Vậy thì không thể là giả sao? Không thể là Tọa Vong Đạo lừa gạt ngươi sao?"
"Tọa Vong Đạo đã sớm chết không còn một mống rồi, ở đâu ra Tọa Vong Đạo nữa chứ? Vả lại, ngươi giết hắn ta thì có thể được cái gì chứ? Lỡ như là giả, cũng chỉ đơn giản là bỏ chạy mất mấy tín đồ Pháp Giáo mà thôi."
"Trái lại ngươi không giết hắn ta, lỡ như người nọ là thực, vậy coi như có chút đại ân. Sự việc chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu tại sao lại không làm chứ?"
Trên mặt người đàn ông bên cạnh lộ ra một tia đã hiểu rõ, "Xà Lang Quân có thể sống qua hai năm giáp tý, quả nhiên là suy nghĩ chu đáo, một chút nguy hiểm cũng không muốn làm liều."
Đối diện với lời nói của đồng bọn mình, Xà Lang Quân tỏ ra không thèm để ý chút nào "Đi, lần này làm thịt được bốn tín đồ Pháp Giáo, cũng coi như là tương đối được lợi rồi, kể từ sau khi đám chuột này trốn đi thì lại càng không dễ tìm."
"Thật không biết những người này tại sao lại chạy tới chỗ xa như vậy để truyền giáo, thật sự rất khó tìm." Người đàn ông mang theo gậy Ngô Câu ở một bên dùng sức duỗi cái lưng mệt mỏi.
Ngay khi bọn họ đang trò chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một người đồng đội, trong tay cầm một cuộn giấy nhanh chóng chạy tới, thần sắc biểu cảm có chút khẩn trương.
"Đi mau! Giám Thừa đại nhân gửi tin tức tới, yêu cầu tất cả người của Hà Đông Đạo tập hợp lại! Pháp Giáo có động tĩnh lớn!"
Ở dưới ánh trăng, Dương Tiểu Hài điều khiển xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, hơi nước trắng xoá từ trong miệng hắn ta thở ra, hai mắt hắn ta đăm đăm nhìn vào con đường trước mắt.
Hắn ta không biết đã duy trì loại tình trạng này được bao lâu rồi, mọi chuyện trước đó thực sự xảy tới quá nhanh, thật sự có chút không kịp phản ứng, bây giờ trong đầu đều ong ong, thực sự rất loạn.
Thật lâu sau đó, Triệu Tú Mai vẫn chưa hoàn hồn cầm lấy khăn mặt tựa vào bên người Dương Tiểu Hài, nhẹ nhàng lau sạch vết mồ hôi đã khô trên trán hắn ta.
Nàng ta nhìn vào bên trong xe ngựa một chút, ba chú khỉ ôm một túi bánh nướng đã ngủ, mang theo một chút do dự mà hỏi: "Đương gia, chàng nói xem... Vị nương nương kia có phải đã bị bọn họ giết rồi không?"
Dương Tiểu Hài máy móc lắc đầu, "Ta không biết, có lẽ là vậy."
"Những người này thực đáng hận, nương nương là người tốt như vậy."
"Người tốt à..."
Lau xong vết mồ hôi, Triệu Tú Mai ngồi ở một bên thêm một lát, lần nữa mở miệng nói: "Vậy chàng nói xem bọn họ, rốt cuộc bên nào là người tốt, bên nào mới là người xấu đây?"
Dương Tiểu Hài trầm mặc hồi lâu, lần nữa chậm rãi miệng nói: "Ta học ít, ta cũng không biết rõ."
Triệu Tú Mai cẩn thận gấp khăn mặt trong tay, "Thiếp cảm thấy vị Lão Nương Nương kia không phải người xấu, hơn nữa nhìn ra được nàng ta rất thích trẻ con, là kiểu thích từ tận đáy lòng, thiếp sẽ không nhìn nhầm đâu."
"Có thể không có ai sẽ cảm thấy bản thân mình là người xấu, đoán chừng bọn họ đều cảm thấy mình là người tốt." Dương Tiểu Hài vẻ mặt phức tạp nghiêng đầu qua, nhìn về phía bên mặt của Triệu Tú Mai.
Muốn nói chuyện này, đã dạy cho hắn ta điều gì, thì đó chính là bản thân hắn ta suýt chút nữa đã hại thê tử của mình, bản thân còn không có đủ năng lực để bảo vệ tốt cho nàng.
Lúc ở Ngưu Tâm Thôn, bản thân dường như đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bản thân nhất định phải tăng thêm chút sức mới được.
Ngay khi hắn ta đang nghĩ như vậy, mặt trời đã xuyên qua làn sương sớm chiếu tới, cảnh sắc mờ ảo đằng xa dần dần sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận