Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 399: Phụ nữ

Trong lúc Lý Hỏa Vượng nhìn mê mẩn, tướng quân ở trên đài chợt khựng lại, hai cây lông công dài làm bằng đuôi chim trĩ ở trên đầu rung liên tục theo tướng quân rung người:
“Hửm? Người đâu! Ai vậy hả?”
Tướng quân này vừa nói xong, đèn lồng trên sân khấu nháy mắt dập tắt, mọi thứ xung quanh trở nên tối đen.
Khi trong lòng Lý Hỏa Vượng vừa nổi lên một chút nghi hoặc thì đèn lồng bỗng sáng, ánh sáng trong đèn lồng không còn là màu đỏ mà biến thành sắc xanh lá kỳ dị.
Sân khấu vừa rồi chỉ có mình tướng quân đột nhiên xuất hiện một người khác.
Đó là một người phụ nữ, đưa lưng về phía người khác, ống tay áo dài rũ xuống như thác nước, không ngừng rung rung.
Tiếng nhạc không biết ngừng từ bao giờ, âm thanh duy nhất trên sân khấu là tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.
“He he ...” Tiếng thì thầm nổi da gà chợt vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng, bỗng chốc lông tơ toàn thân cậu dựng đứng.
“Thứ chó chết gì! Chỗ này rốt cuộc có thể yên tĩnh một chút được không?”
Lý Hỏa Vượng bỗng đổi vẻ mặt dữ tợn, một tay cầm kiếm, hai chân đạp mái ngói định lao lên sân khấu kịch.
Lúc này hai tay Bạch Linh Miểu ôm chặt Lý Hỏa Vượng, sốt ruột kêu lên:
"Lý sư huynh, đó là giả! Đó là diễn mà!”
"Giả??" Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng chần chừ, lại ngước nhìn.
Tướng quân ở trên đài đang cảnh giác vòng quanh người phụ nữ đưa lưng về phía khán giả mấy vòng.
Người phụ nữ bỗng ngoái đầu, hai bên sân khấu nâng lên hai chiếc gương đồng, ánh nến sáng tỏ phản chiếu từ gương đồng soi rõ khuôn mặt không có ngũ quan của người phụ nữ.
Cảnh tượng khủng bố nháy mắt khiến tất cả những người có mặt đều bị hù sợ giật nảy mình, nhiều đứa con nít đều sợ tới mức khóc thành tiếng.
Lý Hỏa Vượng ngược lại thở phào một hơi, đúng là giả, thị giác minh mẫn khiến cậu thấy cái đầu này là đạo cụ, đầu người thật đang núp trong quần áo.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi dời tay khỏi kiếm, ngồi xuống nóc nhà:
“Đại Lương Quốc các ngươi hát Đại Hí chơi lớn vậy sao? Hát kịch còn tăng thêm nguyên tố khủng bố?”
"Lý sư huynh, cái gì là nguyên tố khủng bố? Diễn kịch luôn như vậy mà, đã diễn hơn một trăm năm, tương truyền năm xưa Nhạc tướng quân đã từng gặp thứ này trên chiến trường.”
Nhìn sân khấu kịch âm u khủng bố ở phương xa, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nếu thứ này là thật thì năm xưa chắc chắn còn thảm liệt hơn, khủng bố hơn nhiều.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tướng quân ở trên sân khấu vung thương đập xuống, dễ dàng chém đầu của người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia giống như chết thật, ngã xuống sân khấu.
Nào ngờ người phụ nữ vừa ngã xuống thì có hai người phụ nữ dán hai đồng tiền lên hai bên hàm, ngửa đầu lắc lư lên sân khấu.
"Ô ha ha ha!"
Từng chiếc răng nanh hình xoắn ốc bị phun ra thụt vào miệng, cùng với tiếng gõ chiêng chói tai, chút đốm lửa phun ra từ miệng của người phụ nữ đặc biệt nổi bật trong buổi tối đen ngòm.
"Ha ha." Bạch Linh Miểu nghe thấy tiếng cười của Lý Hỏa Vượng thì hơi nghi hoặc quay đầu nhìn cậu ẩn trong bóng tối: “Lý sư huynh đang cười cái gì? Vở diễn này không hay sao?”
“Hay chứ, ta không cười vở kịch trên sân khấu mà là cười Lữ bầu gánh, phen này Lữ bầu gánh tính sai rồi, công phu mèo quào của ông ấy e rằng không xin được một đồng ở Đại Lương.” Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt Lữ Trạng Nguyên ngày càng đen thui đứng ở phương xa.
“Mà nói chứ Đại Lương Quốc này đúng là khác với chỗ khác, vô luận là hưởng thụ vật chất hay hưởng thụ về mặt tinh thần đều tốt hơn nơi khác không biết bao nhiêu, quả nhiên không hổ là nơi thực lực mạnh nhất.”
Tối hôm đó, mọi người xem đã ghiền, trong đó cũng bao gồm Lý Hỏa Vượng.
Gánh hát cũng được thưởng nhiều tiền, đối phương chọn hát kịch vào lúc này là có nguyên nhân, bởi vì đang mùa bội thu, trong túi địa chủ rủng rỉnh tiền, nên thưởng cũng sộp.
Lữ Trạng Nguyên mất hồn mất vía trở về, lúc này ông chẳng còn khí thế lúc trước nữa, lòng tự trọng diễn kịch mấy chục năm bị đập tan nát.
Khác với người khác thảo luận kịch liệt, Lữ Trạng Nguyên mang theo hai nhi tử vừa vào nhà đã úp mặt vào góc tường, không nói chuyện.
Lữ Tú Tài phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này:
“Phụ thân, người ta có thể phun tia lửa ra từ miệng! Chúng ta lấy cái gì so sánh chứ?”
Lữ Trạng Nguyên cứng cổ cãi lại:
“Sao không so được? Lão sinh cuối cùng công phu hát không giỏi bằng ta!”
Nhưng Lữ Trạng Nguyên nói xong thì ỉu xìu như bong bóng xì hơi, ông có thể phô trương thanh thế, nhưng điều này bù đắp không được chênh lệch thực lực giữa gánh hát.
Lữ Trạng Nguyên nhét tẩu thuốc vào miệng của mình, còng lưng đi hướng Bạch Linh Miểu đang trải chăn ở góc tường.
"Ha ha ha! Bạch cô nương này, lão hán có thể hỏi một chuyện không? Cô nương cho rằng vở kịch hôm nay có phải là gánh hát của Đại Lương đều có thể diễn không?”
“Đúng rồi, mà không chỉ có một loại như vậy, bọn họ có thể diễn mấy loại, vở diễn hôm nay chưa phải đặc sắc nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận