Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 864: Gia Cát Uyên (2)

Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân rậm rạp vang lên, một đám người bên hông đeo yêu bài Giam Thiên Tư mang theo các loại vũ khí biểu cảm nghiêm túc xông vào trong điện.
"Nhĩ Cửu! Nhĩ Cửu!”
Người phụ nữ lúc trước giao dịch Tích Cốt Kiếm với Lý Hỏa Vượng giờ phút này sắc mặt rất là khó coi mang theo một đám người bao vây hắn.
“Chuyện gì đây? Quốc sư đâu? Tại sao bệ hạ biến thành nữ nhân? Ai đã giết mật thám thái giám của chúng ta?”
Lý Hỏa Vượng im lặng, tê dại lắc đầu qua lại, cúi người nhặt kiếm lên, cứng rắn đẩy người phụ nữ kia ra, đi hướng ngoài điện.
Người khác định ngăn cản, Lý Hỏa Vượng vung mạnh Tích Cốt Kiếm, lấy tốc độ siêu nhanh chui vào kẽ nứt.
Ầm!
Một tiếng sấm nổ làm Cao Trí Kiên đang húp mì trong sảnh khách điếm sợ hãi giật mình.
Khi Cao Trí Kiên bưng bát đi ra khách điếm thì thấy mây đen dày đặc trên bầu trời hoàng cung Đại Lương, sét tím liên tục giáng xuống.
“Hoàng cung Đại Lương bị sao thế này?”
Dù Cao Trí Kiên không hiểu gì nhưng có thể nhìn ra màu của tia chớp kỳ lạ.
Trong lúc Cao Trí Kiên suy nghĩ thì tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, một ít tên lính cõng cờ quân lệnh chạy nhanh trên con phố rộng rãi, vừa chạy vừa gõ chiêng dồn dập:
“Quốc sư phu có lệnh! Cấm đi lại ban ngày trong Thượng Kinh Thành! Cấm đi lại ban ngày trong Thượng Kinh Thành, hai nén hương sau, người trái lệnh trảm!"
“Quốc sư phu có lệnh! Cấm đi lại ban ngày trong Thượng Kinh Thành! Cấm đi lại ban ngày trong Thượng Kinh Thành, hai nén hương sau, người trái lệnh trảm!"
Thông báo của người này dẫn tới một mảnh xáo động, mọi người vốn đi dạo thong thả trên đường bỗng chốc biến thành kiến bò trên chảo nóng.
Các quán vỉa hè thậm chí bỏ lại dụng cụ, cắm đầu chạy về nhà.
Không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, Cao Trí Kiên vội vàng theo dòng người bưng bát trở lại khách điếm.
Cao Trí Kiên mới chạy vào, tiểu nhị kinh hoàng khiếp sợ khóa cửa, dùng bàn chặn cửa, rồi xì xầm nhỏ to với các khách đang thấp thỏm lo âu.
“Chuyện gì vậy? Tại sao ban ngày mà có lệnh cấm đi lại? Là Thanh Khâu đánh tới?"
"Không thể nào, mới nãy ta thấy có sét đánh bên hoàng cung, hay là bệ hạ đang làm phép?”
"Ài! Tiểu tử nhà ngươi không muốn sống nữa! Loại chuyện này cũng dám nói lung tung!"
"Không sao, không sao, bệ hạ của chúng ta không giáng tội ngôn luận.”
Dân chúng Thượng Kinh Thành hành động rất nhanh, đừng nói hai nén nhang, còn chưa đốt hết một cây nhang thì trên phố đã không có một bóng người.
Trong bầu không khí bất an, Cao Trí Kiên xuyên qua lỗ thủng trên cửa sổ giấy nhìn trộm bên ngoài:
“Lệnh cấm đi lại ban ngày liệu có liên quan tới Lý sư huynh không? Ta có nên ra ngoài nhìn xem?"
Cao Trí Kiên hơi do dự, tìm lung tung e rằng chưa tìm được Lý sư huynh thì hắn ta đã gặp quan binh Đại Lương.

Trong Thượng Kinh Thành bị cấm đi lại ban ngày, dần dần sắc trời tối xuống, bên ngoài trừ một ít lính bình thường tuần tra ra, Cao Trí Kiên không nhìn thấy thứ khác.
"Chư vị chư vị!"
Động tĩnh sau lưng khiến Cao Trí Kiên nghi hoặc xoay người lại, ngay sau đó hắn ta liền trông thấy chưởng quầy khách điếm đứng ở trên bàn, tay trái cầm một cây đũa gõ chiếc bát cầm bên tay phải, cười toe toét.
"Chư vị khách quan! Hiện giờ xem ra chư vị tối nay không thể trở về, đều phải ở qua đêm trong tiệm, nhưng tiệm chỉ có ba gian phòng thượng đẳng, sáu gian phòng trung đẳng, ha ha, nếu ta để cho ai thì e rằng không phục chúng, không bằng như vậy, ai ra giá cao sẽ thuê được.”
“Không phải ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không cướp được phòng trọ thì có thể nghỉ tạm dưới đất, khách điếm đồ tốt giá rẻ, nằm dưới đất chỉ cần một trăm văn tiền!"
Lời này thốt ra nhất thời dẫn đến tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ. Thấy chỉ là chuyện vặt vãnh này, Cao Trí Kiên lại xoay người tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Khi tầm mắt của Cao Trí Kiên trở lại ngoài đường, bỗng trợn to mắt như mắt trâu. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang đi trên đường!
Đi theo Lý sư huynh vào Nam ra Bắc, hắn ta cũng xem như gặp nhiều trường hợp, nhưng chưa từng thấy ai đẹp bằng cô gái này.
“Đã cấm đi lại ban ngày mà sao tiểu cô nương này một người ở bên ngoài làm cái gì? Không sợ đụng tới lính Đại Lương à?”
Trong lúc Cao Trí Kiên nghĩ như vậy thì nghe cô gái trẻ sốt ruột kêu lên:
"Phụ thân! Phụ thân ở đâu? Phụ thân đừng bỏ lại con!”
"Âm thanh này ... sao nghe quen tai quá ...” Cao Trí Kiên chống cằm suy tư.
Nếu bảo hắn ta đã gặp cô nương này thì không thể nào, bộ dáng như vậy nếu đã gặp thì hắn ta không thể nào quên.
Âm thanh ở bên ngoài dần đi xa, Cao Trí Kiên bỗng nhiên mở miệng kinh ngạc kêu lên, hắn ta nhớ ra đây là giọng của ai rồi! Đây là tai họa mà Lý sư huynh nuôi, người cả ngày mặc áo tơi!
"Nàng đang tìm phụ thân? Phụ thân của nàng chẳng phải là Lý sư huynh!?"
Nghĩ đến đây, Cao Trí Kiên lập tức đẩy bàn chặn cửa, hai tay cầm khóa bẻ mạnh, khóa đồng bị bẻ cong vòng mất đi tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận