Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 843: Chết (2)

"Ầm" một tiếng, Lý Hỏa Vượng cuộn tung đất lên, chui lên từ trong đất, hắn há miệng nhổ ra đất cục.
Bất chấp cơn đau dữ dội trên cơ thể, Lý Hỏa Vượng theo bản năng ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhìn về phía long mạch.
Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. "Động... động đất rồi?”
Cát đá bay loạn trong bóng tối, trời đất thay đổi, Lý Hỏa Vượng đang trọng thương lúc này việc có thể làm là rất ít, hắn chỉ có thể nằm bò trên mặt đất, gồng mình và chờ trận động đất qua đi.
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi khi vết thương trên người Lý Hỏa Vượng bắt đầu đóng vảy, trận rung chuyển dữ dội kia cuối cùng cũng biến mất.
Lý Hỏa Vượng chống kiếm trên mặt đất và lảo đảo đứng dậy, cẩn thận nhìn bụi bặm bay loạn xung quanh.
"Chờ một chút, tại sao lại sáng như vậy? Thiên tai qua đi rồi?" Lý Hỏa Vượng cẩn thận dò xét một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện bóng đen trên bầu trời quả nhiên đã biến mất.
Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy mặt trời treo cao trên kia có gì đó không đúng, nó đáng lẽ phải là một quả cầu tròn vô cùng chói mắt, nhưng phía trên lại xuất hiện một số vằn sọc màu đen.
“Oa, đạo sĩ, thiên cẩu này thực sự ăn mất mặt trời rồi.” Hòa thượng dùng tay phải che mắt mình, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời, đầy vẻ cảm khái mà nói.
"Thế... thế... thế giới này rốt cuộc sao vậy? Thế giới này rốt cuộc là có thật sao?” Sự dao động nhất thời khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên lạnh run.
"Không, ngươi không thể nghi ngờ, ngươi là Tâm Tố! Nếu ngươi nghi ngờ vậy thì sự việc quá đáng rồi.” Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay, dùng sức đánh mạnh vào đầu mình.
Sau khi đánh mạnh mấy cái, Lý Hỏa Vượng dừng lại, không phải bản thân hắn muốn dừng lại, mà là một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ buộc hắn phải dừng lại.
"Ầm!" Móng thú dày giẫm trên mặt đất, chấn động bụi đất xung quanh, ngay sau đó Hư Niên từ trong lớp bụi đất hiện ra thân hình khổng lồ.
Trận chiến cam go trước đó hình như đối với Hư Niên mà nói cũng đã tiêu hao sức lực rất lớn, có điều mặc dù lông trên người nàng ta đã rụng đi rất nhiều, vết nứt trên mặt cũng nhiều hơn, nhưng so với Lý Hỏa Vượng đầy thê thảm lúc này thì vẫn còn tốt gấp mấy lần.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tả tơi của nữ nhân, nghiến răng nghiến lợi, không lộ ra chút sợ hãi mà hỏi: "Đã như vậy rồi mà ngươi còn muốn đấu với ta? Nếu ngươi có thể nghe hiểu tiếng người được thì ngươi cũng nên hiểu rằng ngươi và ta căn bản không có thù hận gì chứ?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Hư Niên không hồi ứng ngay lập tức, dần dần trên khuôn mặt nứt toác kia lộ ra một biểu cảm vô cùng phức tạp giống như con người, như thể muốn nói điều gì đó với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không đợi cho nàng ta từ từ suy nghĩ, bắt đầu di chuyển bước chân chậm rãi lùi về sau, ngay khi thân thể khổng lồ kia của Hư Niên lại lần nữa chui vào trong bụi đất màu vàng, một giọng nữ mang theo muôn vàn cảm xúc từ phía trong truyền ra.
“Dục ký thái tiên kiêm xích tố. Sơn trường thuỷ khoát tri hà xứ?”
- Giải thích, đây là hai câu thơ trích trong bài thơ Diệp Luyến Hoa của Án Thù, nghĩa là ‘Muốn gửi phong thư cho người yêu mến. Núi dài liên miên nước rộng mênh mông không biết người ấy ở nơi nào.’ Hết giải thích.
Lý Hỏa Vượng giơ vũ khí lên như một phản xạ có điều kiện: "Cái gì tố? Chẳng lẽ nàng ta nhận ra ta là Tâm Tố rồi?”
Đợi một lúc sau, khi Lý Hỏa Vượng phát hiện ra Hư Niên đã thật sự rời đi rồi, hắn mới biết mình đã hiểu sai ý, hai câu này dường như bao hàm một ý nghĩa khác.
"Xích tô? Gia Cát huynh, lời Hư Niên vừa nói có nghĩa là gì?” Lý Hỏa Vượng trong lòng nghi hoặc mà hỏi.
Gia Cát Uyên nhìn về phương hướng Hư Niên rời đi, suy nghĩ một hồi rồi thản nhiên nói: “Hư Niên từ trước đến nay luôn thích học vẹt, không có ý gì cả, Lý huynh, với bộ dạng bây giờ của ngươi, vẫn là nên mau chóng trở về Đại Lương nghỉ ngơi một chút đi.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó lại nhìn bàn chân đầy rẫy vết thương kia của mình: “Ta như vậy sao mà đuổi kịp vết nứt, vẫn là nên ở tại chỗ hồi phục thể lực một chút trước.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng chống kiếm, tìm đạo bào màu đỏ và khoác lại lên người mình, sau đó tìm một tảng đá và chậm rãi ngồi xuống.
Dần dần, bụi bay xung quanh do động đất đã tan biến, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn cảm thấy vô cùng chấn động, trận động đất đã thay đổi hoàn toàn hình dạng bề mặt đất xung quanh.
Vừa rồi rõ ràng còn là bình nguyên, hiện tại vậy mà đã biến thành vách núi, giờ phút này, hắn đang ngồi ở bên vách núi dựng đứng.
Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống mọi thứ đang xiêu vẹo dưới vách đá rồi lại nhìn lên mặt trời đen vàng lẫn lộn kia. Nhất thời tâm trí thực sự rất rối bời, có loại ảo giác như mình đang ở trong mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận