Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 78: Chạy trốn

Bên ngoài đã không còn bất luận kẻ nào, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không đi ngay, mà im lặng chờ đợi cái gì đó.
Thời gian từng chút một trôi qua, lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần dần đổ mồ hôi.
"Đang ! đang ! đang !" Tiếng chuông nặng nề nháy mắt vang vọng toàn bộ chùa Chính Đức, cũng làm cho Lý Hỏa Vượng chấn động cả người.
Lý Hỏa Vượng ở đây lâu như vậy đã biết, tiếng chuông này đại biểu giờ Dậu đã đến, cái này cũng là báo ăn cơm cho toàn bộ hòa thượng chùa Chính Đức.
"Kẹt..." một tiếng, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi chỗ ở của mình, trên đường đi gặp các hòa thượng đang đi về phía phòng ăn dùng cơm.
Cậu hiện tại xuất hiện ở đây là hoàn toàn hợp tình lý, những ngày trước đó cậu đều sẽ đi ăn cơm giống như hôm nay.
So với chỗ mình ở, thiện đường rõ ràng gần chính điện khách hành hương tập hợp hơn, nếu đối phương dùng thủ thuật che mắt, vậy bọn họ khẳng định là không muốn để cho người thường nhìn thấy một mặt âm u khủng bố của bọn họ.
Dọc theo đường đi, Lý Hỏa Vượng chú ý tới không hề ít hòa thượng vụng trộm nhìn vào mình, hơn nữa thấp giọng nói cái gì đó, tựa như còn đang nghị luận chuyện phát sinh buổi chiều.
Trong mắt bọn họ mang theo trêu tức, mang theo địch ý, cũng mang theo tò mò.
Nhưng Lý Hỏa Vượng rõ ràng, cái này đều là giả, những hòa thượng này đều đang làm trò.
"Bọn họ đều là một bọn với Tâm Tuệ, toàn bộ chùa Chính Đức không có một người tốt, bọn họ đều muốn hại mình! !" Lý Hỏa Vượng chém đinh chặt sắt xác nhận.
Đi không nhanh không chậm chừng nửa nén hương, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy phòng ăn đầy những đầu trọc. Cậu cũng không có trực tiếp chạy trốn, mà cũng theo dòng người đi vào.
Cầm chén gỗ bới cơm, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh ngồi ở trên ghế, ăn đồ ăn chay ở trước mặt.
Đồ ăn hôm nay là canh khoai sọ, đậu hủ chiên, bắp cải ngâm dấm, khoai tây hầm.
Tuy không có thịt, nhưng hương vị thưởng thức coi như cũng không tệ.
Nhưng sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, hiện tại Lý Hỏa Vượng đã không còn khẩu vị gì.
Vì lừa gạt bọn họ, Lý Hỏa Vượng lúc này cũng không dám có hành động gì dị thường, tiếp tục ăn từng miếng một.
"Bốp" một bàn tay vố cái bốp ở trên vai, làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng rung mạnh lên. "Tiểu đạo sĩ, cậu cũng ở đây à? Ài! Lúc trước cậu hoang mang rối loạn chạy làm cái gì vậy?"
Nghe thanh âm quen thuộc, Lý Hỏa Vượng miệng đang phồng lên quay đầu nhìn lại, không có gì bất ngờ thấy được khuôn mặt thiếu cái răng cửa kia đang tươi cười.
Đó là lão hòa thượng gặp gỡ trên đường, hôm nay nếu không ông ta cứng rắn lôi kéo mình đi xem tượng đá gì đó, hiện tại cũng sẽ không phải loại cục diện như vậy.
Lão hòa thượng bưng chén cơm của mình mạnh mẽ chen đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng ngồi xuống. "Chúng ta cùng ăn."
Lý Hỏa Vượng dùng dư quang liếc liếc một cái hòa thượng bốn phía không có gì khác thường, tiếp tục nhai những thứ trong miệng vùi đầu mà ăn. "Tùy ông."
"Đạo sĩ, những người đi cùng cậu đâu rồi? Bảo họ đừng ở khách sạn, đến đây cùng nhau ăn đi, tôi đã nói với ngươi, nơi này ăn cơm không cần tiền mà!" Lão hòa thượng hoàn toàn không biết gì cả vẫn là loại tính cách tùy tiện này.
Nhưng lúc này, Lý Hỏa Vượng nóng lòng thoát thân lười quan tâm tới ông ta.
Dùng tốc độ giống như trước đây ăn xong cơm chiều, Lý Hỏa Vượng ợ no một cái, rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Một lần nữa đi ra con đường trải đá ở bên ngoài, lão hòa thượng lại đi theo. "Đừng đi, chúng ta nói chuyện đi, hòa thượng nơi này buồn muốn chết."
Dùng đầu lưỡi liếm liếm đồ ăn dính trên răng, Lý Hỏa Vượng trên mặt mang theo một tia không kiên nhẫn nhìn về phía ông ta. "Đừng đi theo, về ngủ đi."
"Ngủ cái gì, lúc này mới giờ nào, tôi nói chuyện này với cậu..."
Lão hòa thượng vừa mới nói được một nửa, ông ta đã nhìn thấy tiểu đạo sĩ vừa rồi còn rất ổn sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng dùng thanh âm cực thấp nói với lão hòa thượng: "Đi mau! Càng nhanh càng tốt! Chùa miếu này rất nguy hiểm!"
Giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng hai chân dùng sức giẫm lên trên mặt đất, dùng hết sức lực toàn thân hướng về phía chính điện.
Cú chạy như phi ngựa này của cậu khiến cho hòa thượng khác chú ý, hòa thượng bốn phía lập tức nhìn qua, nhưng cậu không có để ý tới mà bắt đầu chạy như điên.
Lý Hỏa Vượng tim đập cực nhanh, tinh thần cũng căng thẳng cao độ, thời khắc nhìn chăm chú bốn phía những nơi mà lão già Tâm Tuệ kia khả năng xuất hiện.
Mười trượng! Năm trượng! Một trượng! !
Khi Lý Hỏa Vượng xông mạnh từ cửa hông ra, bốn phía ầm ầm nổ vang, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng gõ mõ nháy mắt xâm nhập lỗ tai của cậu.
Giờ phút này cậu đã về tới chính điện hương khói rất thịnh kia, đám dân chúng bình dân tiến đến tế bái va chạm làm cậu không ngừng lay động.
Đứng ở trung tâm tiếng người ồn ào, Lý Hỏa Vượng trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, những gương mặt ở bốn phía tựa như đang không tiếng động nói cho cậu cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận