Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 288: Binh gia (2)

Hắn dùng khớp ngón tay chắc khỏe gõ bàn một cái: "Tới đây, tiếp tục uống, chuyện gánh hát nhỏ kia tạm thời bỏ qua, Tứ Tề Hữu gia có liên quan gì tới ngươi?"
"Tứ Tề Hữu gia?"
Thấy Lý Hỏa Vượng không hiểu, người nọ cười cười bóc một hạt đậu hớp một ngụm rượu.
"Đừng giả bộ, thanh kiếm kia của ngươi không phải là của Hữu Tử Hùng à? Vô duyên vô cớ sao hắn lại đưa thanh kiếm này cho ngươi?"
Nhìn thấy người nọ nhìn thanh kiếm sau lưng mình, lúc này Lý Hỏa Vượng bắt đầu có chút tỉnh táo lại, thoạt nhìn có rất nhiều vấn đề trên cây kiếm này.
Nhìn vẻ mặt ba người, Lý Hỏa Vượng nhận ra có chút không đúng.
Vị này vốn là đại đương gia trong trại thổ phỉ, thế nhưng người này ăn nói ngang tàng không hề cho đối phương chút mặt mũi nào.
"Ngươi là ai? Là tam đương gia ở trại này à?"
"Tam đương gia chó má! Lão tử con mẹ nó tên là Vương Đức Cầu!"
Người nọ đột nhiên bùng nổ, trực tiếp đánh một chưởng vào vị trí tim Lý Hỏa Vượng, làm cậu bị đánh bay.
Cao Trí Kiên thân hình cao lớn ở bên cạnh cấp tốc xông tới, hai tay to lớn chụp lấy Lý Hỏa Vượng.
Đưa tay ôm lấy phần ngực đau đớn khó chịu, Lý Hỏa Vượng cực kỳ phẫn nộ, trực tiếp rút kiếm vọt về phía người nọ.
Vương Đức Cầu kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn Lý Hỏa Vượng đang vọt về phía mình.
"Kẻ này nhận một chưởng của mình nhưng tim gan lại không bị vỡ? Võ ràng có chút môn đạo."
"Nãi nãi nó! Thằng cháu trai này!" Đại Kim Long dùng chân đạp một phát, chiếc bàn vuông bị đá bay ra ngoài, rút ra một cây Lang Nha Bổng xông tới trước.
Thoáng chốc bốn phía bắt đầu hỗn loạn, tất cả thổ phỉ đều vọt tới.
Thoạt nhìn thực lực hai bên rất chênh lệch, bên Lý Hỏa Vượng đã định trước sẽ chịu thiệt, nhưng đánh một hồi thì không có chuyện như vậy.
Cao Trí Kiên nổi giận gầm một tiếng, cố sức vung cây gậy trong tay, trực tiếp đánh bay ba người.
Hai tên thổ phỉ cầm dao găm vừa muốn vòng ra sau thì một đôi tay có móng tay đen đâm vào cổ bọn hắn.
Những kẻ đứng phía xa vừa giơ tên nỏ trong tay lên thì Xuân Tiểu Mãn đã lách cách mở Đại Thiên Lục ra, trực tiếp giơ kiếm gọt đi phần móng tay lẫn thịt ở hai ngón tay mình.
Nương theo tiếng kêu thảm thiết của Xuân Tiểu Mãn, móng tay bay vọt tới, tất cả đám thổ phỉ cầm nỏ đều đầu một nẻo thân một nẻo.
Lý Hỏa Vượng không chú ý tới phía sau, lúc này sự chú ý của nó dồn hết vào ba người trước mặt, chúng mới là trung tâm của ổ thổ phỉ này.
Keng! Thanh hoàn đao thật lớn của Hạ Sơn Hổ và kiếm dài của Lý Hỏa Vượng nặng nề va chạm, sức mạnh cực lớn làm Lý Hỏa Vượng phải lùi lại.
Nhưng cũng dừng lại ở đây, theo âm thanh xẹt vang lên, cây kiếm sắc bén trong tay Lý Hỏa Vượng dễ dàng chém đứt cây hoàn đao to lớn của Hạ Sơn Hổ, trực tiếp chém lên mặt hắn.
"Lão nhị!" Đại Kim Long rống giận một tiếng muốn xông tới giải vây cho huynh đệ, nhưng Vương Đức Cầu đã xông tới trước.
Hắn cầm một cây đao dài thẳng màu đen, mang theo tàn ảnh chém về phía tay cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng.
Keng! Theo tiếng kim loại trong trẻo, cây đao thẳng mẻ một lỗ.
Lý Hỏa Vượng lùi lại phía sau, thay đổi mục tiêu tấn công.
Thân thủ của ba người này rõ ràng cao hơn Lý Hỏa Vượng nhưng điểm yếu của bọn họ cũng rất trí mạng, đó chính là vũ khí, không đánh được bao nhiêu đã gãy mất.
Đối mặt với tình trạng này, ba người bắt đầu lấy giữ chân làm chủ, không dám liều mạng với Lý Hỏa Vượng.
Đợi đến khi áp lực ít hơn, một nữ nhân đội khăn đỏ tới giải vây.
"Thùng thùng thùng! ! Tiên yếu nhất đả cổ tựu hưởng, cổ yếu nhất hưởng thỉnh thần tiên, thỉnh thần tiên yếu tiên án nội tiên, tam trọng lang gia tam trọng khảm ... ".
Khăn voan đỏ cấp tốc lộ ra ba cái đầu sói, hung ác cắn cổ Đại Kim Long, đối phương gầm lên giận dữ giơ Lang Nha Bổng, hung ác gõ mạnh vào đầu sói dưới khăn voan đỏ.
Đầu sói bị gõ bẹp nhưng nhanh chóng ngưng tụ, sau đó lại một lần nữa hung ác cắn tới, cắn Đại Kim Long tới lộ cả xương, máu phun ra nhuộm chiếc khăn voan đội đầu lại càng đỏ hơn nữa.
Thừa dịp kẻ hở này, Lý Hỏa Vượng nháy mắt chặt đầu nhị đương gia xuống, xách kiếm dính máu nhìn về phía Vương Đức Cầu.
"Vốn lục lâm cũng có quy tắc, nhưng ta phát hiện đều là nói nhảm quy tắc chính là kiếm ở trong tay!"
Đối mặt với đường cùng, Vương Đức Cầu lại cười: "Đúng là có quy tắc, nhưng muốn nói quy tắc cũng cần phải nhìn người, người Hậu Thục không nói quy tắc với Tứ Tề Hữu gia."
"Có ý gì?"
"Tứ Tề Hữu gia là Binh gia, chúng đã giết bao nhiêu người Hậu Thục rồi? Ngươi tưởng bọn ta sẽ để ngươi nghênh ngang rời đi sao?"
"Ồ, từ khi nào thổ phỉ cũng nói tình nghĩa quốc gia như thế? Nếu muốn nói tình nghĩa thì vì sao khi đó ngươi lại làm phản?"
Đối mặt với sự xem thường của Lý Hỏa Vượng, Vương Đức Cầu chỉ cười không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận