Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1386: Động cơ (1)

"Tên này mặc dù không phải là hoàng đế, nhưng e rằng ở Thiên Trần, lời hắn ta nói còn dễ sai khiến hơn hoàng đế."
Sắc mặt Cao Trí Kiên lúc này không được tốt, đối thủ lần này của mình vậy mà lại là một đám người có thể chạm tới thiên đạo, nếu thực sự đánh nhau sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu, phiền phức lần này không kém gì Pháp Giáo lúc trước.
Không chỉ có Cao Trí Kiên nghĩ như vậy mà tất cả mọi người có mặt đều nghĩ như vậy, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc.
"Bệ hạ đừng hoảng, còn chưa đến mức đó, bọn họ hiện tại không cướp được thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng, tạm thời bọn họ chưa thể qua được." Huyền Tẫn an ủi Cao Trí Kiên.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Cao Trí Kiên trở nên tốt hơn một chút, thế nhưng sắc Lý Hỏa Vượng lại trở nên khó coi hơn mấy phần.
Hắn đưa tay ra phía sau và rút thanh Tích Cốt Kiếm sau lưng ra: "Tâm Bàn phía bên Đại Tề không chỉ có một Gia Cát Uyên, lúc bọn họ cướp ở chỗ ta, cũng đồng thời phái người đi nơi khác tìm cách."
"Xét từ tình hình trong trí nhớ của Phá Đại Nhĩ, cho dù bọn họ không cướp được kiếm của ta, nhưng chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng có thể tìm được một Tâm Bàn khác.”
Lời nói này của Lý Hỏa Vượng lập tức như một tảng đá đè nặng lên trái tim mỗi người, nếu như trước đó bọn họ còn có tâm thái bàng quan đứng nhìn nhà hàng xóm cháy thì hiện tại Đại Lương sớm đã lửa bén lên khung rồi.
Mà Lý Tuế nghe thấy lời này cuối cùng cũng hiểu được tại sao vừa rồi cha lại nóng ruột như vậy và trời sập xuống mà hắn nói là có ý gì rồi.
Cao Trí Kiên cau chặt mày suy nghĩ, mang theo một tia hy vọng nhìn về phía Lý Hỏa Vượng và hỏi: "Lý sư huynh, trước đây với sức lực của một mình huynh cũng có thể chặn được Thiên Trần Quốc ở Đại Tề rồi, chỉ cần có huynh ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ không qua đây một cách dễ dàng như vậy."
"Dựa vào ta? Chỉ dựa vào một mình ta?"
Cao Trí Kiên gật gật đầu: "Lý sư huynh, trước đây bất kể là Xúc Xắc hay là Vu Nhi Thần gì đó kia, bọn họ đều không phải đối thủ của huynh, lần này bọn họ chưa chắc đã có thể đấu lại huynh."
Đối với Cao Trí Kiên, cho dù trước đây ở trên đường đi hay là sau này trở thành hoàng đế, chỉ cần có Lý Hỏa Vượng ở đó, dù có khó khăn đến mấy, hắn cũng sẽ cảm thấy an tâm.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái: "Đệ đang suy nghĩ cái gì vậy, quên mất lời ta vừa vừa mới nói rồi sao? Lúc trước Vô Sinh Lão Mẫu chính là bị đám người Thiên Trần Quốc kia chém thành từng mảnh đấy!"
Mặc dù trước đó nhờ hoá thân của Đấu Mẫu thắng được một trận nhỏ nhưng Lý Hỏa Vượng không hề có chút khinh địch, hắn biết vô cùng rõ rằng thứ mình đối mặt lần này rốt cuộc là gì.
Lý Hỏa Vượng giơ ngón tay chỉ vào ngực mình: "Hiện tại đệ cảm thấy Vô Sinh Lão Mẫu trước đây lợi hại hay là ta lợi hại? Đừng quên trong tay bọn chúng còn có thiên đạo của Vô Sinh Lão Mẫu trước đây."
Những lời này vừa được nói ra, không còn ai lên tiếng nữa, bầu không khí trở nên càng trầm xuống, mọi người đều đang nghĩ cách phá vỡ cục diện.
Một lúc sau, Quốc sư Đại Lương Hoàng Phủ Thiên Cang mở miệng nói: "Không cần thiết phải liều sống liều chết với bọn họ, bọn họ chỉ là muốn đối phó với Bạch Liên Giáo, cũng không phải muốn diệt thế như bọn Pháp Giáo."
"Nếu bọn họ muốn Bạch Liên Giáo, vậy chúng ta đơn giản giao Bạch Liên Giáo cho bọn họ là được rồi."
"Soạt" một tiếng, Huyền Tẫn đã đến phía sau Lý Hỏa Vượng, đạo bào màu đỏ rộng lớn kia mở ra, ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng.
Vào thời khắc Huyền Tẫn ôm lấy Lý Hỏa Vượng, thân thể hắn trực tiếp biến thành hư ảo, xuyên qua đạo bào của Huyền Tẫn, đi tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên Cang.
Tất cả mọi người trong phòng nhất thời căng thẳng, có điều lần này Lý Hỏa Vượng lại không làm gì cả, chỉ đứng cách ông ta ba thước mà quan sát.
Hoàng Phủ Thiên Cang mặc dù bị mù, nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí của Lý Hỏa Vượng, râu trên miệng ông ta khẽ rung lên, nói với giọng điệu đúng mực thoả đáng: "Lý Hỏa Vượng, ngươi nghĩ kỹ đi, Bạch Liên Giáo với bách tính Đại Tề và Đại Lương, bên nào nặng hơn?"
"Đại Tề chẳng qua chỉ mới chết đói vài người, ngươi đã không nhìn nổi rồi, nhưng nếu động thủ, cho dù thắng thua, ít nhất một nửa dân số Đại Lương sẽ chết, ngươi có thể nhìn nổi sao?"
Sát ý trên người Lý Hỏa Vượng lập tức biến mất, hắn nhìn Hoàng Phủ Thiên Cang trước mặt, nói từng chữ: “Dùng đầu óc ông mà suy nghĩ kỹ xem, bọn họ muốn Bạch Liên Giáo sao? Thứ bọn họ muốn là cái chết của Vô Sinh Lão Mẫu!"
"Còn nữa, đừng quên lúc trước bọn họ đã cướp đi thiên đạo của Vô Sinh Lão Mẫu rồi. Đã quên mất lúc cái chết biến mất như thế nào rồi sao? Còn muốn trải nghiệm lại một lần nữa sao?"
"Nếu bọn họ thật sự cướp đi thiên đạo của Vô Sinh Lão Mẫu rồi, vậy thì thứ biến mất không chỉ có cái chết mà còn có từ bi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận