Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1192: Tư Mệnh (2)

"Nào, ngoan, mau uống thuốc đi." Dương Na đặt viên thuốc và viên con nhộng vào trong tay Lý Hoả Vượng, ngay sau đó đưa tay hắn đặt lên miệng. "Trước tiên đặt thuốc ở phần gốc lưỡi, sau đó dùng nước để nuốt xuống, như vậy sẽ không đắng."
Lý Hoả Vượng vẫn là không có uống thuốc, hắn một tay cầm thuốc một tay cầm ly, sững sờ nhìn Dương Na trước mắt, "Na Na, em là Tư Mệnh gì đây?"
Lý Hoả Vượng vô cùng chắc chắn, mình đã trở thành Tư Mệnh trong thời gian ngắn như vậy, vậy chắc hẳn không có Tư Mệnh nào có quan hệ tốt với mình như vậy mới đúng.
Điểm này rất kỳ lạ, hoặc là nói, hình ảnh phản chiếu của hai bên đều không phải là trùng khớp một trăm phần trăm với nhau.
Khi thấy Lý Hoả Vượng lại có thể nói ra những lời như vậy với mình, Dương Na vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ cuối cùng cũng hoàn toàn không nhịn được, nằm ở trên bàn hu hu hu khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc làm cho người khác đau lòng kia, trong lòng Lý Hoả Vượng chợt run lên một cái, khôi phục lại trạng thái tinh thần trước đó.
Bất kể Na Na có là Tư Mệnh gì, thì trước hết cô vẫn là Dương Na của mình.
Bởi vì hắn biết được chân tướng, cho nên mới kích động quá mức, hoàn toàn không có cân nhắc đến cảm thụ của cô. Ở trong mắt cô, chắc chắn là cho rằng mình lại mắc một căn bệnh tâm thần khác.
Ngay khi Lý Hoả Vượng đang an ủi Dương Na, Ngũ Kỳ nghe thấy tiếng khóc liền cúp điện thoại đi tới. "Đây là làm sao đây? Đang êm đẹp tại sao lại khóc rồi? Hai người các người đang nháo chia tay à?"
"Lý Hoả Vượng đang nổi cơn điên, chọc bạn gái của hắn tức giận, cô vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy?" Trần Hồng Du đang cướp khoai tây với Tiền Phúc nói với cô ta.
"Bạn thân của tôi." Ngũ Kỳ đi tới bên cạnh Dương Na, ôm chầm lấy bả vai của đối phương nhẹ giọng an ủi.
"Cô còn có bạn thân ư? Tôi cho rằng cô dùng chiếc xe cũ này đi khắp nơi trốn tránh, không rảnh để kết bạn chứ."
"Lời nói của chị, Tần Cối còn có ba người bạn tốt đấy. Sao tôi lại có thể không có bạn chứ? Tới giúp đỡ chút đi, không nhìn thấy đang khóc sao?"
Trần Hồng Du đoạt lấy cốc coca trong tay Tiền Phúc, "Cũng không phải là do tôi chọc khóc, giúp cái gì mà giúp, cô cũng đừng quản, chút chuyện nhỏ như vậy, nếu như hai người bọn họ cũng không giải quyết được, vậy sau này kết hôn sinh con sẽ có rất nhiều chuyện vớ vẩn, lúc này mới vậy đã thế kia, bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay."
"Na Na! Em nhìn đi, anh uống thuốc rồi, anh uống rồi." Lý Hoả Vượng đem viên thuốc và viên con nhộng bày ra trước mặt ở Dương Na, trực tiếp bỏ vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Thấy Lý Hoả Vượng đã uống thuốc rồi, tâm tình của Dương Na cuối cùng cũng không có sụp đổ như vậy nửa, gần đây Lý Hoả Vượng cứ điên điên khùng khùng như vậy hiển nhiên là bệnh cũ đã tái phát rồi, đều là bởi vì không có uống thuốc mà ra.
Rốt cuộc vẫn phải tự mình luôn luôn nhìn chằm chằm hắn uống thuốc mới được, Dương Na không muốn để Lý Hoả Vượng lại bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần lần nữa, nhưng mà cô lại càng không muốn, trơ mắt nhìn Lý Hoả Vượng nổi điên lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt mà Lý Hoả Vượng dành cho mình, Ngũ Kỳ rất là biết điều rời khỏi chỗ ngồi, nhường lại vị trí cho Lý Hoả Vượng.
Lý Hoả Vượng ngồi ở chỗ mà Ngũ Kỳ vừa mới ngồi, nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong ngực, khẽ vuốt lưng rồi lại nhẹ giọng an ủi hết lần này tới lần khác.
Cảm giác được sự mềm mại trong ngực, trong lòng Lý Hoả Vượng khẽ thở dài một hơi, nghĩ đến từng chuyện trong quá khứ, đối với mọi thứ ở đây, tình cảm hiện giờ của hắn thật sự rất phức tạp, vô cùng phức tạp.
Nếu như nói tất cả mọi người đều là hình ảnh phản chiếu, thì là hình ảnh phản chiếu từ bên này sang bên kia, hay là hình ảnh phản chiếu từ bên kia sang bên này?
Điều chắc chắn duy nhất chính là, Lý Hoả Vượng bây giờ không muốn buông tha, phải tự mình bảo vệ thật tốt cho đối phương, cân nhắc đến suy nghĩ của đối phương.
Loại tình huống vừa rồi, vẫn không thể tự mình nói ngay trước mặt Dương Na được, bản thân đã từng không phân biệt được, cho nên không thể suy xét đến cả hai bên.
Nhưng mà nếu bây giờ bản thân cũng đã phân biệt rất rõ ràng rồi, như vậy chắc hẳn cũng có thể tự mình lo lắng cho cả hai bên.
Sau khi được Lý Hoả Vượng an ủi một hồi, Dương Na nghẹn ngào từ trong ngực hắn chui ra, cầm lấy túi của mình đi vào nhà vệ sinh của xe cắm trại, trang điểm lại cho mình sau khi khóc.
Mà ngay lúc này, bên ngoài xe cắm trại truyền đến, tiếng xe thể thao của Thanh Vượng Lai.
Anh ta dường như rất cao hứng, khóe miệng đều đang giương lên, anh ta cầm thức ăn trong tay đặt lên trên bàn, rồi nói với những người khác: "Nói cho mọi người một tin tốt, trải qua những ngày thuyết phục vừa qua, đối phương cuối cùng cũng chịu đàm phán với chúng ta rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận