Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 586: Đường

Khi Lý Hỏa Vượng định lên thuyền thì bị một người lái đò râu ria xồm xàm lôi thôi lếch thếch gọi lại: “Đợi chút! Ngươi họ gì?”
“Họ Nhĩ.”
“Bớt giỡn với ta! Làm gì có họ Nhĩ, ngươi không nói thật thì đi chuyến sau, lão tử lười nói nhiều với ngươi.”
"Họ Bạch."
Quan sát Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới một lúc, người lái đò phất tay:
“Vậy mới phải, người tiếp theo, ngươi họ gì?”
Một nén hương sau, nhìn phương xa dần dần biến nhỏ, Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra một hơi, sắp lại lần nữa thấy Gia Cát Uyên, tâm trạng của hắn phức tạp.
Hoài nghi? Hưng phấn? Vui sướng? Tò mò? Có lẽ đều có.
Lý Hỏa Vượng vuốt bụng, hơi yên lòng, hắn không phải Lý Hỏa Vượng mới rời khỏi Thanh Phong Quan, mặc kệ kế tiếp phát sinh cái gì thì đã chuẩn bị sẵn các thứ rồi.
Một giọng nói từ phía sau vang lên:
"Ha ha, không vào khoang ngồi nghỉ à? Gió biển bên ngoài thổi rất lạnh.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một người trẻ tuổi trán dán một miếng cao da chó cười cợt tới gần mình.
Hơi nhướng mày, Lý Hỏa Vượng lười phản ứng với người không quen mà làm như thân này, di chuyển sang bên cạnh.
"Ngồi chung một con thuyền cũng là duyên phận, đến Hạnh Đảo mất sáu ngày, vào khoang đánh bài lá cây đi, ba người đang thiếu một.”
“Không biết đánh.” Lý Hỏa Vượng lạnh lùng đáp lại, trực tiếp đi nhanh vài bước đến bên kia sàn tàu.
Thấy thái độ đó của Lý Hỏa Vượng, người kia mất hứng xoay người vào khoang thuyền.
Ngay lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối xuống, mọi người cùng ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện một chiếc thuyền lớn vụt qua bên cạnh.
Thuyền này khổng lồ như ngọn núi nhỏ, chỉ tới gần đã che kín ánh sáng của thuyền cỡ trung, mép thuyền treo song song đầu sư tử bằng đồng to cỡ bàn bát tiên.
Đầu sư tử há to miệng, không biết bên trong có cái gì lóe tia sáng lạnh, giống như răng nanh của đầu sư tử bằng đồng.
Đây rõ ràng là chiến thuyền, trên thân thuyền có một ít dấu vết chứng minh thuyền vừa đánh xong một trận chiến.
Chiếc thuyền vừa xuất hiện, mọi người đứng trên sàn tàu cùng nằm sấp xuống đất, thân thể run cầm cập.
“Thuyền của Đại Lương Quốc? Bọn họ đánh với phe nào?” Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy tư về vấn đề này thì chiếc chiến thuyền tràn ngập cảm giác áp lực chậm rãi chạy hướng cảng.
Chờ khi mặt trời trên cao lại chiếu xuống sàn tàu cỡ trung, người khác thế này mới như trút được gánh nặng thở phào.
Người lúc trước dán thuốc cao da chó đi đến gần Lý Hỏa Vượng, giơ ngón tay cái:
“Ngươi gan thật, dám không quỳ, lỡ chọc giận mấy tên lính kia thì sẽ mất cái mạng nhỏ.”
Lý Hỏa Vượng hỏi người kia:
“Bọn họ trở về từ đâu vậy?”
“Sao ta biết, nhưng trong thành đều đồn là bọn họ đi hải ngoại tìm gì đó.”
“Làm rầm rộ như vậy chỉ vì tìm thứ gì đó?”
Lý Hỏa Vượng nhớ ngay đến lúc trước mình và Ký Tướng muốn tìm Tâm Trọc, cũng là tìm thứ gì.
“Chẳng lẽ Tâm Trọc chỉ là một loại mà bọn họ muốn? Bọn họ tìm nhiều thiên linh địa bảo rốt cuộc để làm gì?”
Lý Hỏa Vượng cứ cảm giác vài nơi đang phát sinh việc lớn gì, nhưng hắn không thấy bất cứ manh mối.
Lý Hỏa Vượng nhẹ lắc đầu vứt bỏ những thắc mắc không liên quan mình, xoay người đi hướng khoang thuyền.
Mấy ngày tiếp theo không có chuyện gì phát sinh, gió êm sóng lặng thật sự là bình thường, nhưng với Lý Hỏa Vượng thì ngồi trên thuyền dần tới gần Hạnh Đảo làm hắn cảm giác sống một ngày bằng một năm.
"Ngọc kỳ lân.”
"Lục bách tử.”
"Thập vạn quán, hói đầu, ngươi đánh bài nhanh chút được không? Lần nào cũng lề mề, như gà mẹ.”
“Này, đợi một chút, ta thắng! Đưa tiền, đưa tiền!”
Lý Hỏa Vượng dựa vào thân thuyền, lặng lẽ nhìn những người này đánh bài lá cây tiêu phí thời gian, xem mấy ngày, hắn cũng xem hiểu, nói trắng ra loại bài lá cây này là mạt chược cầm tay.
Quân bài ít rất nhiều, mạt chược có hơn một trăm, bài lá cây chỉ có mấy chục tờ, đánh bài thắng nhanh, thua cũng mau.
Chẳng những xem hiểu quy củ, Lý Hỏa Vượng còn xem hiểu người, cái tên dán thuốc cao da chó thích ăn gian, nhưng người đàn ông đầu trọc để râu có kỹ thuật đánh giỏi nhất, dựa vào kỹ thuật thắng nhiều nhất.
Không chỉ mình Lý Hỏa Vượng xem, những người khác rảnh mọc mốc cũng xúm lại xem đánh bài đỡ buồn.
“Thằng giặc này, dám chơi gian lận hả? Thảo nào lão tử đánh ván nào thua ván đó!”
Rất nhanh ván bài biến thành ẩu đả, nhưng không ảnh hưởng mục đích giải buồn của người khác.
"A a."
Một cô bé gần bốn tuổi mặc quần yếm lại gần lắc ống quần của Lý Hỏa Vượng.
Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình, cô bé cười toe đưa kẹo đã ăn còn nửa miếng.
Lý Hỏa Vượng nhìn vào mắt của cô bé, đôi mắt trong veo ánh lên sự ngây thơ, chỉ muốn chia sẻ kẹo ngon cho người khác, giống như lúc xưa ở Thanh Phong Quan, Sỏa Tử, sư tỷ chia kẹo cho hắn.
“Gừ gừ ...” Màn Thầu ngồi xổm trong góc thò đầu ra.
Cô bé thấy con chó to lông vàng thì rất vui vẻ, lập tức giơ cao kẹo đưa cho Màn Thầu.
Khi Màn Thầu cẩn thận dè dặt mở miệng sắp ngậm kẹo đi thì một xúc tu nhanh chóng vươn ra cuốn lấy kẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận