Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 531: Vô Sinh Lão Mẫu (1)

Tuy rằng Xuân Tiểu Mãn biết Lý sư huynh không tệ như cô ấy nói, nhưng vì khiến tỷ muội tốt của mình phấn chấn lên, cô ấy không ngại mắng nhiều hơn nữa, mà có mắng vài câu thì đối phương cũng không rớt miếng thịt nào.
Bạch Linh Miểu cuộn người lại như trẻ sơ sinh rúc vào ngực của đối phương:
"Đừng nói ... Tiểu Mãn tỷ ... ".
"Không cần đàn ông thối cũng được, vậy thì muội sẽ giống như ta làm tự sơ nữ! Dù sao mặc kệ thế nào, muội hãy phấn chấn lên, đừng như bây giờ nữa! Điều muội đang làm là tự buông bỏ bản thân!”
Nói đến chỗ kích động, Xuân Tiểu Mãn bắt lấy bả vai của Bạch Linh Miểu lắc mạnh, nhưng nghe tiếng nức nở thì trái tim cô ấy mềm yếu.
“Rồi rồi, ta không nói nữa, đừng khóc, nhanh chóng ngủ đi." Xuân Tiểu Mãn ôm đối phương vào ngực, tay vuốt tóc dài ngang eo của Bạch Linh Miểu.
Một đêm bình yên, ngày thứ hai tỉnh lại, hai người coi như đêm qua không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi hướng Ngưu Tâm Sơn.
Hai con ngựa chiến kéo hai người chiều hôm sau trở lại đầu thôn Ngưu Tâm Thôn.
Xuân Tiểu Mãn đánh xe ngựa sốt ruột hét to hỏi chiếc xe ngựa chạy tới:
"Lữ lão trượng, ra ngoài diễn kịch hả?”
Lữ Trạng Nguyên mỉm cười gật đầu, vừa hút thuốc lá vừa đáp lại:
“Ta đi phía nam nhìn xem có trang tử gì không, Đại Lương Quốc có tiền, đi một chuyến sân lúa bằng ta làm mấy năm.”
“Sao chỉ có mấy người này? Tiểu nhi tử của ông chưa trở về à?”
Nghe thấy Xuân Tiểu Mãn nhắc đến Lữ Tú Tài, Lữ Trạng Nguyên không hút thuốc lá nữa, biểu cảm cực kỳ oán giận.
“Đừng nhắc tên sao chổi đó! Hắn dám trộm tiền! Nếu cô nương trên đường gặp hắn nhớ trói lại bắt về giùm ta, chờ xem ta có đánh gãy chân của hắn không!”
Hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, Xuân Tiểu Mãn tiếp tục chạy vào thôn, vừa đến Bạch gia đại viện, Bạch Linh Miểu lập tức xuống xe đi hướng từ đường:
"Tiểu Mãn tỷ hãy về nghỉ ngơi, ta đi từ đường thắp nén nhang.
Xuân Tiểu Mãn có chút sốt ruột nhìn quanh, sai khiến Cẩu Oa đi ngang qua:
"Ngươi lại đây dắt xe ngựa vào chuồng ngựa."
"Dựa vào cái gì chứ? Trên mặt của ta có in hai chữ người đánh xe ngựa sao? Vợ của ta đang có bầu, ta bận nấu canh trứng gà cho vợ rồi!”
Xuân Tiểu Mãn vươn tay nhét roi ngựa vào tay Cẩu Oa, phớt lờ cậu ấy la ó, cô ấy chạy hướng từ đường Bạch gia.
Khi Xuân Tiểu Mãn bước qua tam tiến môn nhìn thấy từng hàng linh bài màu đen thì hít thở cũng nhẹ hơn, trong mắt mang theo tò mò cùng sợ hãi nhìn quanh nơi chưa từng đến.
Nói thật, trừ Bạch Linh Miểu ra, người khác trên cơ bản rất ít tới gần nơi này, bọn họ lén nói chỗ này u ám.
Thấy Bạch Linh Miểu thật sự chỉ là quỳ trong từ đường lạy linh bài thì Xuân Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, quan sát bốn phía.
Thật ra nơi này cũng không có gì xem, trong từ đường trống rỗng, trừ chỗ sát tường bày một ít vật, thậm chí không có ghế ngồi.
Lại liếc qua Bạch Linh Miểu quỳ ở nơi đó nhỏ giọng nói cái gì đó, Xuân Tiểu Mãn quét mắt qua những vật đặt trên bàn.
Xuân Tiểu Mãn sinh ra trong gia đình tầm thường, không hiểu những bài trí hiếm lạ này có ý nghĩa gì.
Đơn giản là một số cục đá hiếm lạ đựng trong đĩa, một số gốm sứ màu sắc sặc sỡ, tại sao phải đặt những thứ này trong nhà?
Nhìn từng cái, một bài trí bằng đồng to cỡ bàn tay dẫn tới Xuân Tiểu Mãn chú ý.
Đó là ba con khỉ ngồi xổm cùng nhau, một con dùng tay che lỗ tai, một con thì che mắt, một con nắm tay gõ đầu của mình.
“Ba con khỉ đó có ý nghĩa gì? Tại sao người có tiền luôn thích làm những thứ xem không hiểu? Nhưng khỉ nhỏ này thú vị ghê, làm rất tinh trí.”
Xuân Tiểu Mãn lại gần, muốn cầm khỉ nhỏ lên ngắm cho kỹ, nhưng khi chạm vào thì phát hiện không thể nâng ba con khỉ lên.
“Hửm? Chuyện gì vậy? Không nâng lên được?”
Xuân Tiểu Mãn lắc qua lắc lại, con khỉ bỗng dịch chuyển sang trái.
Cùng với tiếng gầm rú, tường bài vị ở bên cạnh ngã một đống, một lỗ đen tỏa ra hơi lạnh xuất hiện ở trước mặt họ.
“Phụ thân!”
Bạch Linh Miểu kích động nhào qua, đau lòng nhặt lên từng bài vị ngã dưới đất, nhưng nhặt một hồi thì cô ấy dừng lại, cùng Xuân Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn lỗ đen.
Dường như có cái gì hấp dẫn Bạch Linh Miểu, cô ấy bất giác đi hướng cái lỗ kia.
Một bóng người lướt qua bên cạnh Bạch Linh Miểu, trước tiên đi vào lỗ đen:
“Ngươi ở yên đây, ta vào trong xem thử.”
Không lâu sau, Xuân Tiểu Mãn lại chui ra khỏi lỗ hổng:
“Bức tường bên trong viết rất nhiều chữ, đi kêu Cao Trí Kiên đến.”
Chốc lát sau, Cao Trí Kiên mặc bán giáp, ngực treo miếng đá đi vào từ đường Bạch gia, tay cầm lang nha bổng nặng trịch, bộ dạng võ trang đầy đủ.
"Không cần thiết như vậy, nếu đã là từ đường của Bạch gia thì bên trong hẳn là không có nguy hiểm gì."
“Đề ... đề ... đề ... phòng ngừa!” Cao Trí Kiên dáng người cao lớn chắn trước mặt hai người, đi vào trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận