Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1454: Tư Mệnh (2)

Giây sau, hơi thở tuyệt vọng vô cùng khủng bố khuếch tán từ người Lý Hỏa Vượng, đó là sức mạnh không thuộc về phàm trần.
Giống như có áp lực mạnh mẽ, mọi thứ gần chỗ Lý Hỏa Vượng phát ra tiếng ken két, gấp khúc ngã về phía bên kia, đó là đau đớn, cực độ thống khổ.
Thương Khương Đăng Giai khiến Lý Hỏa Vượng tạm thời có được năng lực điều khiển Thiên Đạo đau đớn, cây cối hoa cỏ vừa rồi còn mọc lan tràn trên người hắn lần lượt thống khổ kêu thảm, tìm đủ mọi cách rời xa hắn.
Những vật sống không thể rời đi thì tìm đủ mọi cách giết chết chính mình, cảm thụ hành hạ vô tận trên thân thể, chúng nó thà dùng cái chết để thoát khỏi loại hành hạ này.
Lý Hỏa Vượng nhìn Tả Khâu Vịnh ở phương xa đau đến mức tận cùng, bản thân Lý Hỏa Vượng đau đến máu thịt xé rách nhìn về hướng tầm mắt bên ngoài Thiên Ngoại Thiên.
"Ba Hủy! Hỗ trợ... . Xuống dưới hỗ trợ! ! Đừng quên lúc trước là ta! Là ta cứu Bạch Ngọc Kinh! Tư Mệnh Bạch Ngọc Kinh các ngươi đều nợ ta!”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền cảm giác ánh nhìn trên người mình biến mất, Ba Hủy chỉ cho hắn Thiên Đạo đau đớn, nhưng không giúp đỡ.
“Mợ nó!”
Lý Hỏa Vượng không cam lòng, phi thường không cam lòng, cảm thụ được Phi Cang dâng trào trong người, hắn ngồi xuống chuẩn bị tiến hành Võng Thiên Bảo Hạo.
Vì đối phó Tả Khâu Vịnh, chính mình nhất định phải kéo Tư Mệnh khác xuống nước mới có một cơ may sống.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chưa niệm xong thì Tả Khâu Vịnh di chuyển về phía bên này, hắn ta lắc lư thân thể, máu thịt không ngừng vặn vẹo sinh trưởng, các Tả Khâu Vịnh lớn nhỏ liên tục rơi ra khỏi máu thịt, rớt xuống và chui vào lòng đất.
Mỗi khi chôn một phần máu thịt của mình thì Tả Khâu Vịnh điều khiển thế giới này càng sâu hơn một phần.
Chân to như núi đạp xuống, tiếng niệm chú của Lý Hỏa Vượng biến mất cùng một dãy núi nhỏ.
Khi Tả Khâu Vịnh cho rằng chính mình giải quyết đối phương lại bỗng nhiên cảm giác chân mình đau nhói, hơn nữa càng lúc càng đau.
Giống như mới vừa cũng không phải giẫm lên một người, mà là giẫm trúng một cây kim, đau đớn này có xu thế lan tràn lên cẳng chân.
Tuy đau thấu xương nhưng vẻ mặt Tả Khâu Vịnh hờ hững:
"Ha ha ha! Lý Hỏa Vượng, ngươi chỉ có bấy nhiêu năng lực sao? Nhưng ngươi tiêu rồi!”
Tả Khâu Vịnh vừa dứt lời, trong thịt mọc ra gai xương rậm rạp nhanh chóng đâm thủng Lý Hỏa Vượng bị chôn trong thịt.
Nhưng Lý Hỏa Vượng trong giai đoạn Đăng Giai hiện tại không chết được, hắn dùng hết thảy đau đớn trên người đẩy về phía Tả Khâu Vịnh.
Tuy nhiên, Thương Khương Đăng Giai luôn thuận lợi nay lại thất bại, thân thể của đối phương quá lớn, còn đau đớn của hắn thì quá ít.
Lý Hỏa Vượng động ý niệm, mặt đất trong phạm vi vài dặm nháy mắt hóa lỏng biến thành nước biển.
Lý Hỏa Vượng vào biển, thân thể cấp tốc mọc ra vây cá và đuôi cá trốn thoát đối phương kiềm chế.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng ngừng lại trên một ngọn núi thì phát hiện đối phương cư nhiên cũng không có truy sát chính mình, ngược lại dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn hắn.
“Tiểu tử, ngươi trơn trượt khó bắt thật, nhưng không sao, chờ đến cuối mới giải quyết ngươi, hãy cứ chống mắt lên mà xem.”
"Ta biết ngươi không sợ chết, dù hiện tại giết ngươi thì ngươi cũng sẽ không cúi đầu, đáng tiếc, ta biết ngươi để ý cái gì, ta muốn cho ngươi biết kết cục của việc chống đối ta!”
Bàn tay khổng lồ của Tả Khâu Vịnh bỗng đập sang bên trái, chộp Bạch Linh Miểu đang lùi lại vào lòng bàn tay.
Giây sau, trong thịt mọc ra gai xương um tùm xuyên thủng tứ chi, đầu, nội tạng của Bạch Linh Miểu và Nhị Thần.
"Miểu ... " Nhìn Bạch Linh Miểu trong tay đối phương, Lý Hỏa Vượng trong cổ họng như có một cục bông gòn, không nói được lời nào.
Tuy nhiên, động tác của Tả Khâu Vịnh vẫn chưa kết thúc, cục thịt mập mạp đang sinh trưởng bên trong cơ thể Bạch Linh Miểu.
Bùm!
Cùng với cục thịt nổ tung, thân thể và gai xương đâm trong người Bạch Linh Miểu cũng bị nổ tan nát.
Không biết là cố ý hay vô tình, đầu Bạch Linh Miểu bị gai xương cắm vào, vô tình rơi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Miểu Miểu!"
Tả Khâu Vịnh bật cười khi thấy Lý Hỏa Vượng hét lên trong tuyệt vọng.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng hô lên, Tả Khâu Vịnh cười lớn.
"Ha ha ha ha! Ngươi cứ thư giãn đi, đây mới chỉ là khởi đầu thôi! Chắc ngươi có nhiều người quan tâm trong Đại Lương phải không? Họ đều phải chết."
Tả Khâu Vịnh vừa nói vừa quay người lại, cúi xuống túm lấy Tâm Bàn mặt hồ ly không biết đến đây từ khi nào.
Mí mắt Tâm Bàn mặt hồ ly không ngừng co giật, một cái lỗ từ Đại Tề đến Đại Lương xuất hiện ở trước mặt Tả Khâu Vịnh.
Tuy nhiên, đối với thân hình to lớn của Tả Khâu Vịnh thì cái lỗ có vẻ hơi nhỏ.
Nhưng đây không phải là vấn đề lớn với Tả Khâu Vịnh, chỉ cần có đường hầm là được.
Hai ngón tay to lớn của Tả Khâu Vịnh thọc thẳng vào lỗ và kéo mạnh, cái lỗ ngay lập tức bị xé toạc ra, trông giống hệt cái lỗ khổng lồ vừa bị Thiền Độ bịt kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận