Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 756: Thật giả

Với đạo hạnh tu chân hiện tại của hắn, tu thành thực thể hai ảo giác bên cạnh, thế này thực sự quá mức cưỡng ép.
Có thể làm ra chút động tĩnh dọa lui bọn họ, đã là cố gắng lớn nhất mà Lý Hỏa Vượng có thể làm ra.
Hắn cảm thấy giờ phút này đầu mình đau muốn nứt ra, cắn răng cầm lấy tủy kiếm trong tay, lảo đảo định rời khỏi chỗ này trước rồi mới nói tiếp.
Tuy rằng đã dọa bọn họ chạy, nhưng khó đảm bảo sẽ không quay lại.
Lúc này Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu mình càng lúc càng lớn, lớn bằng ông Thọ trong bức tranh cuối năm vậy.
“Lý huynh, không sao chứ?” Gia Cát Uyên không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, không sao.” Thực ra Lý Hỏa Vượng cũng không biết mình có sao không, đây là lần đầu tiên hắn cưỡng ép tu chân ảo giác, hoàn toàn không phải một kiểu như cái thứ nhỏ bé như quả táo kia.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nói như vậy, chỗ đan điền khuấy động một trận, tiếp theo đó hoàn cảnh bốn phía nhanh chóng biến hóa: “Tiêu rồi! Thần quang không bao được tiên thiên nhất khí rồi!”
Mà đợi đến khi Lý Hỏa Vượng hồi thần lại, phát hiện mình đã trở về hiện thực lạnh như băng.
Nhưng lần này, mình cũng không ở phòng bệnh, mà được mẹ đẩy tới khoảng sân bốn phía đều là lưới sắt đi phơi nắng.
Xem ra cơ bắp héo rút của mình, làm cho người trong tù yên tâm không ít.
Nghĩ đến địa mạo bên kia, Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ duỗi dài cổ, dùng răng cắn tháo dây trói. Kéo thân thể suy yếu kia lao mạnh lên mặt đất bên cạnh.
Hắn nhớ rõ nơi này có một bụi rậm, thích hợp cho mình tạm thời ẩn núp.
Hiện tại mình vô cùng yếu ớt, không cẩn thận một con lợn rừng bên đó cũng có thể làm mình bị thương.
“Con trai! Con trai, con làm sao vậy? Mau đứng lên!”
Ngay khi Tôn Hiểu Cầm tay chân luống cuống muốn đỡ Lý Hỏa Vượng cả người bọc trong bụi bặm lên, Lý Hỏa Vượng lại kéo bà lại.
“Mẹ! Mẹ tin con một lần, mẹ!”
Tôn Hiểu Cầm giống như bị tiếng hét vô cùng lo lắng của Lý Hỏa Vượng gọi lại, ngơ ngác nhìn hắn.
“Mẹ, giờ con thật sự không thể đứng dậy! Những Giam Thiên Tư kia có thể vẫn chưa đi xa, chờ chút, kiếm của con đâu?"
Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, nắm lấy một cây chổi dựa vào tường bên cạnh, nắm chắc trong ngực.
Nắm lấy cán chổi bằng nhựa, Lý Hỏa Vượng hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn ngửa đầu, lần nữa thấp giọng nói với Tôn Hiểu Cầm: "Mẹ, con thật sự không thể giải thích quá nhiều, mẹ yên tâm, chờ qua một khoảng thời gian nữa, tất cả đều sẽ tốt lên, mẹ tin con!"”.
Nhìn Lý Hỏa Vượng quỳ rạp trên mặt đất, ôm chổi nhựa như thần kinh, nghi thần nghi quỷ cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, Tôn Hiểu Cầm chảy nước mắt yên lặng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của mẹ mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng không dễ chịu: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng, trong khoảng thời gian này con không về được, chuyện bên kia thật sự rất bận, mẹ lượng thứ một chút, chờ con làm xong việc bên kia, con sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ.”
“Mẹ không đau lòng, con ngoan ngoãn nằm ở đây đi. Mẹ đi tìm bác sĩ cho con đã.”
Nhìn bóng lưng mẹ mình rời đi, Lý Hỏa Vượng âm thầm mắng một câu. Lại biến thành như vậy.
Có điều cũng may cũng chỉ có lần này thôi, lần sau đến nữa sẽ biết, cưỡng ép tu chân tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể đạt tới hiệu quả, nhưng cũng sẽ làm cho tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình trở nên không ổn định.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy không có bất kỳ người nào tới gần, trong lòng hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Cũng ổn, nếu không có ai tới gần mình, vậy bọn họ hẳn là không đuổi theo, mình tạm thời an toàn rồi.”
Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng ngưng lại, các loại suy nghĩ nổ tung trong đầu, ngay sau đó hắn lập tức vác “kiếm” lên vai mình, làm bộ lạnh lùng đi ra lùm cây không tồn tại trên mặt đất, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đi được hai bước, Lý Hỏa Vượng làm bộ như nghe được cái gì, hơi nghiêng người, vẻ mặt khinh thường nói: "Thế nào? Đám nhóc con các ngươi còn tới? Các ngươi cảm thấy bổn tọa dễ tính? Hửm?”
“Hỏa Vượng......”
Giọng nữ dịu dàng quen thuộc khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ run lên, khi hắn vác “kiếm” xoay người lại, nhìn thấy Dương Na bên ngoài lưới sắt đằng xa đong đầy nước mắt đang nhìn mình.
Đã lâu không gặp, Dương Na gầy đi rất nhiều, trước đây cô vốn dĩ cũng không béo, nhưng bây giờ đã gầy quá mức.
Dương Na cũng không phải đến một mình, một người đàn ông có tuổi đeo kính tròn lớn đứng ở phía sau cô, Lý Hỏa Vượng biết ông, đó là cha của Dương Na.
Ông ấy trước kia rất hợp với mình, mỗi lần mình đến nhà Dương Na chơi, ông ấy đều cười ha hả đùa giỡn với mình.
Nhưng quá khứ thủy chung là quá khứ, ông ta giờ phút này không còn hiền hòa như trước nữa, trong ánh mắt nhìn về phía mình tất cả đều là lạnh lùng và bài xích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận