Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 544: Ẩn giấu

“Này Đan Thanh, đừng nhìn nữa, cho ta mượn cổ của ngươi, ta muốn ăn kèm với Dương Thọ Đan.”
Ký Tướng nói rồi móc Dương Thọ Đan ra từ ngực, nhét vào miệng, tóc bạc nhanh chóng giảm bớt.
“Ký Tướng đại nhân, ngài sắp đến đỉnh rồi, còn ăn Dương Thọ Đan nữa thì rắc rối.”
“Ài, ta biết chứ. Phải làm xong chuyện này đã nếu không thì ta cũng không sống tới lúc biến thành nhân tiêu.”
Lý Hỏa Vượng lười nghe Ký Tướng lảm nhảm, cậu chịu đựng đau đớn cảnh giác mọi thứ xung quanh.
Tạm thời khống chế cục diện trước mắt, chỉ mong lần này có thể nhanh kết thúc, không thể phức tạp thêm nữa.
"Ha ha ... " Nghe thấy âm thanh, Lý Hỏa Vượng hơi ngẩng đầu, nháy mắt đối diện một người phụ nữ mặt dơ dáy.
Tóc của người phụ nữ rất dài, gương mặt thanh tú, nàng treo ngược xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, biểu cảm cực kỳ hưng phấn đối diện với cậu.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ bản năng hiện ra trong đầu Lý Hỏa Vượng:
“Nàng là Tâm Trọc!”
Lý Hỏa Vượng không chút do dự tay nâng kiếm rơi, đâm vào bụng của đối phương.
Tâm Trọc ho ra máu rơi xuống đất, biểu cảm cực độ rung động nhìn Lý Hỏa Vượng, không ngừng lẩm bẩm:
“Ngươi không bị gì? Tại sao ngươi không bị gì?”
Lý Hỏa Vượng cảm xúc phấn khởi không quan tâm những điều đó, giơ muỗng sắt lên, cưỡi trên người Tâm Trọc muốn móc tròng mắt khiến người biến mất xuống.
"Nhĩ Cửu! Để lại tròng mắt của nàng, tuyệt đối đừng móc xuống! Dù giết nàng cũng đừng móc mắt!”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng gỡ các khớp xương của đối phương, vậy là trừ tròng mắt còn có thể nhúc nhích ra, đối phương không thể động đậy được.
Tuy không rõ tất cả điều này là vì sao, nhưng Tâm Trọc đưa lên cửa thì không bỏ qua được.
Lý Hỏa Vượng cởi dải lụa đỏ trên bào màu đỏ của mình xuống, định bịt mắt của Tâm Trọc.
Nhưng giờ phút này đối phương không chút giãy giụa, ngược lại biểu cảm kinh khủng nhìn chằm chằm các chữ lớn nhỏ trên tường.
"Không! Ta không có giết các nàng, ta cũng không biết! Nhưng ta không giết các nàng!”
Sau khi quấn mấy vòng mắt của Tâm Trọc, Lý Hỏa Vượng thế này mới thở phào một hơi, ngã xuống đất há miệng thở dốc.
Dịu lại một lúc, Lý Hỏa Vượng và đám người Ký Tướng nhìn nhau, biểu cảm của mọi người rất lạ, điều này khác với phỏng đoán của họ.
"Nhĩ hiền đệ? Ngươi làm cách nào mà không bị Tâm Trọc giấu đi? Làm cách nào khiến Tâm Trọc trực tiếp nhảy đến trước mặt cho ngươi bắt giữ?”
Nghe Thác Bạt Đan Thanh hỏi, Lý Hỏa Vượng cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu trả lời: "Có thể là may mắn.”
Lý Hỏa Vượng suy đoán có lẽ là do thân phận Tâm Tố của mình, nhưng tuyệt đối không thể nói chuyện này cho bọn họ.
Lời này thốt ra, Thác Bạt Đan Thanh nhướng mày không tiếp tục hỏi, nhủ thầm:
"Cái gì gọi là may mắn?"
Nhưng ngay lúc đó, Tâm Trọc lại hét lên:
"Không! Ta không có giết các nàng, ta cũng không biết! Nhưng ta không giết các nàng!”
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu thì con ngươi co rút đến cực nhỏ.
Vải bịt mắt Tâm Trọc đã biến mất từ bao giờ, nàng lại nhìn chằm chằm chữ trên tường.
"Không được, vật chết không thể che mắt của Tâm Trọc, nhất định phải dùng vật sống mới được. Lý Tuế, đi ra hỗ trợ!"
Khi hai cây xúc tu mấp máy chui ra từ miệng vết thương trên bụng của Lý Hỏa Vượng, quấn quanh mắt của Tâm Trọc thì đối phương rốt cuộc yên tĩnh.
Thấy Tâm Trọc thật sự bị bắt, Ký Tướng kích động đi tới, hai tay nắm lấy tay của Lý Hỏa Vượng liên tục lắc, cảm kích nói:
“Nhĩ Cửu, lần này ngươi đã giúp đỡ chúng ta nhiều! Về sau có chuyện gì cứ việc tìm ta!”
“Ký Tướng đại nhân nói quá lời." Lý Hỏa Vượng nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương, Ký Tướng lại nợ cậu một ân tình.
Tuy rằng quá trình hơi ra ngoài dự đoán, nhưng nếu mục đích đạt tới rồi thì không còn gì để soi mói.
Ký Tướng sốt ruột hơn ai hết:
“Đi thôi các vị, bên Thượng Kinh sốt ruột muốn lấy.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, túm Tâm Trọc lên cõng trên lưng đi ra ngoài, trước khi đi Lý Hỏa Vượng không quên nhìn hướng bức tường.
"Ngô thê tử, tắc phu khí chi tường ngung, phu tường ngung hà vi hữu tắc đa tử?"
Khi thấy chữ này thì biểu cảm của Lý Hỏa Vượng sửng sốt, bước tới đống cỏ chất ở góc tường, dùng tay vẹt ra, những bộ thây khô khủng bố dữ tợn xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Tại sao có nhiều người chết như vậy? Hơn nữa đều là nữ.”
Thấy cảnh này, dù là Thân Đồ Cương cực kỳ bình tĩnh cũng lộ vẻ sửng sốt.
Phát hiện bất ngờ này khiến người khác cũng ngừng lại.
“Trên tường đều viết đấy thôi.” Thác Bạt Đan Thanh nhìn chữ trên tường, chậm rãi nói: “Bọn họ đều là thê tử của Tâm Trọc, bấy nhiêu còn ít đấy, người khác đều bị nó làm biến mất rồi.”
“Kỳ lạ quá, Tâm Trọc này rõ ràng là nữ thì sao có thê tử được?”
"Đi mau lên, mặc kệ nàng ta.”
Ký Tướng có chút sốt ruột không chịu nổi, chỉ cần yên ổn mang Tâm Trọc về thì ông chẳng thèm quan tâm Tâm Trọc là nam hay nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận