Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1392: Sinh trưởng (2)

Nếu không, từ góc độ của kẻ lừa gạt, quả thực không hiểu nổi tại sao tên này lại chạy vào vòng vây để nộp mạng.
"Cẩn thận, đừng sơ suất. Những kẻ này sẽ lôi mọi thứ trong cơ thể muội ra ngoài, hơn nữa tên Tả Khâu Vịnh kia nói không chừng có thể sử dụng thiên đạo của Vô Sinh Lão Mẫu trước đây." Lý Hỏa Vượng như thể đang nói với Bạch Linh Miểu nhưng thực ra là đang nhắc nhở Xúc Xắc.
"Lý sư huynh, không sao đâu, muội biết, Vô Sinh Lão Mẫu gửi đến lời tiên tri, đã thông báo về nội tình của tên giặc này."
Nghe thấy Bạch Linh Miểu nói như vậy, nụ cười trên mặt Tả Khâu Vịnh dần dần được thu lại, bắt đầu hiện lên một tia tức giận: "Miệng ngươi cứng lắm, để ta xem ngươi cứng miệng được đến khi nào!"
Hắn ta vẫy chiếc khăn tay màu hồng trong tay, chiếc khăn tay gần như trong suốt kia lập tức phân tán ra và chia thành từng sợi tơ, bay về phía Lý Hỏa Vượng như những cây kim mảnh.
Lý Hỏa Vượng giẫm hai chân, mạnh mẽ lao về phía Tả Khâu Vịnh, vào thời khắc hắn lướt qua Bạch Linh Miểu, hắn vội vàng nói: "Ta ngăn hắn lại, ngươi chạy qua đây muốn làm gì thì làm nhanh đi!"
Còn không đợi cho Bạch Linh Miểu có động thái gì, Lý Hỏa Vượng đã đối mặt với những sợi chỉ khắp trời kia.
Tích Cốt Kiếm vung mạnh, các vết nứt nhanh chóng bay ra, ranh giới vết nứt của hai tầng lịch sử va chạm với những sợi chỉ đó.
Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên là nó không những không bị cắt đứt mà ngược lại còn phát ra âm thanh của kim thạch, đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tình huống này.
Những sợi dài trên không trung nhanh chóng rơi xuống, chúng giống như cơn mưa lớn từ trên trời rào rào rơi xuống người của Lý Hỏa Vượng, có điều nhiều sợi như vậy nhưng lại không thể phủ được lên cơ thể Lý Hỏa Vượng chút nào.
Cơ thể hắn lóe lên nhanh chóng, khoảng cách gần với Tả Khâu Vịnh thêm một chút. Vừa rồi thân thể hắn sớm đã phân tách, thứ bị xuyên thủng chỉ là bộ dạng phân tách của Lý Hỏa Vượng.
Trong chớp mắt, hai người ngày càng gần nhau, ngay khi cả hai sắp va chạm, cơ thể của Lý Hỏa Vượng chìm xuống và chìm thẳng vào lòng đất, Tích Cốt Kiếm sắc nhọn chui ra khỏi mặt đất, chém về phía hai chân của Tả Khâu Vịnh.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng kinh qua trăm trận vừa thông qua xúc cảm trên chuôi kiếm cảm nhận được cảm giác lưỡi kiếm cắt qua máu thịt, 'keng' một tiếng, một luồng lực cực lớn truyền đến, vậy mà Tích Cốt Kiếm của Lý Hỏa Vượng lại bị chấn động đến nỗi suýt nữa rơi khỏi tay.
Lý Hỏa Vượng thò nửa đầu ra khỏi mặt đất và nhìn Tả Khâu Vịnh đang dần hạ xuống cách đó không xa.
Hắn vừa rồi chắc chắn rằng mình rõ ràng đã chém đứt hai chân của tên này rồi, nhưng tên này lại không bị thương chút nào, giống như lúc mình đâm vào ngực hắn ta trước đó vậy.
"Ôi chao, Lý Hỏa Vượng, ngươi chỉ cơ chút trò vặt này thôi sao? Vậy ta thật sự phải coi thường ngươi rồi." Tả Khâu Vịnh chế nhạo Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Bạch Linh Miểu đang cùng đại quân Thuyết Bất Đắc hỗn chiến một cái, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Ngươi là đồ thái thái giám chết tiệt tuyệt hậu! Bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi!"
Tả Khâu Vịnh không hề tức giận trước đòn phản kích của Lý Hỏa Vượng, trên môi nở một nụ cười khinh thường. "Thái giám? Thái giám thì làm sao? Hiện tại thái giám cũng có thể xưng là hoàng đế, hiện tại thái giám cũng có thể xưng vương!"
"Các ngươi cần phải truyền đời nối dõi là bởi vì các ngươi sẽ chết. Chỉ cần bọn ta trường sinh bất lão, không cần nối dõi tông đường gì cả."
Khi Tả Khâu Vịnh nói ra điều này, trên khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, như thể hắn ta rất hài lòng với thân phận của mình.
"Hừm! Được rồi ! Tán gẫu đến đây rồi, nên động thủ nghiêm túc rồi." Cùng với việc Tả Khâu Vịnh giơ tay phải lên, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phát hiện, trên đầu ba ngón tay sau của đối phương có ba móng giả bạch ngọc chạm khắc rồng phượng tinh xảo, là loại móng giả dài nhọn mà chỉ có nương nương trong cung mới đeo.
Khi nhìn thấy đối phương nhấc bộ móng kia chỉ về phía mình, thân thể Lý Hỏa Vượng liền né qua, tránh khỏi hướng chỉ của đối phương.
Tuy nhiên, ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang định chuẩn bị phản kích, thân thể hắn bắt đầu xuất hiện vấn đề, cơ thể bị ngọn lửa thiêu cháy kia của mình đang lành lại với tốc độ cực nhanh.
Còn chưa đợi cho hắn kịp vui vẻ, cơ thể hắn bắt đầu phát triển theo hướng không thể kiểm soát.
Râu ở cằm, tóc trên đầu và thậm chí cả móng tay móng chân của mình đều đang mọc với tốc độ điên cuồng.
"Đây... Đây chính là thiên đạo mà năm xưa Vô Sinh Lão Mẫu nắm giữ?" Lý Hỏa Vượng nhìn những chiếc móng mọc nhanh kia không ngừng cong xoắn, quấn quanh thân Tích Cốt Kiếm như những dây leo, trở nên cực kỳ cản trở.
"Chí âm túc túc, chí dương hách hách, túc túc xuất hồ thiên, hách hách phát hồ địa, giao thông thành hoà nhi vạn vật sinh yên!" Nhìn Lý Hỏa Vượng với mái tóc dài chạm đất, trên khuôn mặt Tả Khâu Vịnh lộ ra một tia đắc ý, như thể đã hoàn toàn xơi tái hắn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận