Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 714: Lễ thượng tị (2)

Chờ hắn trở lại thì cài đóa hoa lựu màu vỏ quýt ở trong tay lên giữa những sợi tóc trắng của Bạch Linh Miểu.
"Không sao cả, nếu trước kia không có, hôm nay ta sẽ bù lại cho muội!"
Không đợi Bạch Linh Miểu do dự, Lý Hỏa Vượng đã kéo tay cô ta, đi tới một cửa hàng quần áo sang trọng.
Lý Tuế cũng muốn đi cùng nhưng lập tức bị Lý Hỏa Vượng cản lại: "Lý Tuế, đưa xe ngựa về nhà đi!"
Chờ Bạch Linh Miểu từ chỗ thợ may bước ra, bộ quần áo trắng mộc mạc đã thay đổi.
Váy lụa màu sáng, dây màu nước, lại thêm váy dài và tay áo dài màu màu tím phù dung làm cô đi trên đường lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Thợ may hiển nhiên đã sớm chuẩn bị cho ngày lễ thượng tị này, làm xong những bộ quần áo cho các cô nương, mặc lên người Bạch Linh Miểu thật sự rất đẹp.
Có điều Bạch Linh Miểu hiển nhiên không quen bị người khác chú ý, cô căng thẳng dùng ngón tay bấu vào hình nhành lan thanh nhã được thêu trên ổng tay áo: "Lý sư huynh, vì sao bọn họ lại nhìn ta ... ".
"Bởi vì muội rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất kinh thành này, kế tiếp muốn làm gì nữa? À đúng rồi, ăn hoa chiên, uống trà lài, ăn cơm đen! Tối hôm nay muội đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ vui vẻ trả qua ngày lễ thuộc về muội đi!"
Mới đầu Bạch Linh Miểu vẫn chưa thả lỏng, nhưng bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, dần dần trên mặt cô cũng lộ ra nụ cười, hòa nhập vào đường phố náo nhiệt.
Cô cùng Lý Hỏa Vượng dạo chơi trên đường phố phồn hoa của kinh thành, xem cảnh đẹp giải câu đố, ăn điểm tâm hoa chiên.
Giờ phút này cô mặc quần áo đẹp, ăn thức ăn ngon, hưởng thụ phút giây ngắn ngủi nhưng cực kỳ vui sướng này.
Lý Hỏa Vượng và Gia Cát Uyên cùng đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng Bạch Linh Miểu đang ném thẻ vào bình rượu và cả vẻ mặt chăm chú của cô.
'Phạch!' Bốn chữ Thiên Sinh Ngã Tài lộ ra trên mặt quạt, Gia Cát Uyên vừa quạt vừa nói: "Lý huynh, vị hồng nhan tri kỷ này của ngươi hình như có tâm sự."
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt phức tạp gật đầu: "Ta biết, ta biết ... ".
"Có cần tiểu sinh giúp ngươi hóa giải nghi hoặc không?"
"Gia Cát huynh, ta biết ngươi đọc đủ thi thư, nhưng chuyện này ngươi không giúp được, tạm thời ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể tạm giao cho thời gian, hi vọng thời gian sẽ mang đi hết tất cả."
Lúc hai người đang nói chuyện, có một thiếu niên lang ôm mèo ngọc ở ven đường đang đi tới thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng.
Người này làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú lộ ra chút tuấn tú, một thân nguyệt nha bạch hiển làm hắn trông có chút khí văn nhã.
Trên đường có rất nhiều cô nương, nam nhân ra ngoài xem cô nương không có gì lạ, nhưng kỳ quái là Lý Hỏa Vượng lại không thể nhìn thấu thập tình bát khổ của người này, như vậy thật sự rất khác thường.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn có rất nhiều người hầu cao lớn đi theo, Lý Hỏa Vượng ngoài ý muốn phát hiện mình cũng không thể nhìn thấu được những người này.
Khoảng cách của bọn họ và mình không ngừng thu ngắn, trái tim Lý Hỏa Vượng giật thót: "Bọn họ là ai? Sao lại muốn cải trang tiếp cận mình? Lẽ nào thân phận Tâm Tố đã bại lộ?"
Nhưng lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy thì gót chân thiếu niên kia xoay chuyển, đi tới một cửa tiệm ngọc khí ở ven đường, Lý Hỏa Vượng có chút không yên lòng lặng lẽ tiến tới gần.
Chờ đến khi tới gần, Lý Hỏa Vượng phát hiện thiếu niên tựa hồ muốn chưởng quỹ của cửa hàng ngọc khí này định giá con mèo ngọc cho mình.
Nghe chưởng quỹ không ngừng khen ngợi con mèo ngọc trong lòng mình, thiếu niên lang đặc biệt vui vẻ: "Ha ha, bản ... thiếu gia chính là ánh mắt tốt, chỉ dùng năm trăm lượng mua được! Thế mà lại có giá trị năm ngàn lượng!"
Chờ thiếu niên lang đi ra ngoài, đám người hầu lập tức nịnh nọt làm hắn càng cao hứng hơn.
Khi thấy bọn họ căn bản không nhìn về hướng mình, đồng thời trực tiếp đi thẳng tới trước, Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng: "Chuyện gì đây? Lẽ nào bọn họ chỉ đi ngang qua mà thôi?"
"Có phải mình đã quá khẩn trương rồi không?" Ngay lúc Lý Hỏa Vượng vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, hắn phát hiện thiếu niên lang kia đang đi về phía Bạch Linh Miểu!
Lý Hỏa Vượng đi nhanh tới, kiếm tiền đồng cũng được lấy ra, chỉ cần đối phương có chút dị động gì trực tiếp đánh văng.
"Vị tiểu nương tử này, tại hạ hữu lễ." Thiếu niên lang ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mái tóc màu trắng của Bạch Linh Miểu.
Hành động của đối phương dọa Bạch Linh Miểu hoảng sợ lùi về sau một bước, co rụt ra phía sau Lý Hỏa Vượng: "Ta ... ta đã thành thân rồi."
Nhìn nhóm người hầu cao lớn phía sau hắn, Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ, nhưng nào ngờ phản ứng của đối phương nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Ồ, đã quấy rầy phu nhân rồi, xin đừng trách." Nghe vậy, trong mắt thiếu niên lang lóe lên sự thất vọng, hành lễ với Bạch Linh Miểu một cái rồi xoay người đi tiếp tới trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận