Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1298: Nhập viện

Lý Hỏa Vượng cầm lấy đĩa nhựa, đi tới trước cửa sổ căn tin mua cơm và thức ăn, một mặn một chay, một canh một cơm.
Món mặn là đậu phụ xào da heo, món chay là rau xà lách luộc, canh là canh cải tím.
Lý Hỏa Vượng cầm thìa múc một miếng đậu hủ dầu lắc lư lên, đặt miếng đậu hủ dầu mềm mại, đàn hồi này ở trong miệng nhai nhẹ nhàng, nước rau thơm trong đó lập tức tràn đầy khoang miệng, hắn mím môi dùng sức hút một cái, quả là mỹ vị.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua bên cửa sổ, dường như nhóm nấu cơm cho phạm nhân đã thay đổi, hắn cảm thấy cơm lúc này đây ngon hơn so với cơm lần trước mình ăn một chút.
Bưng bát canh lên, đưa tới bên miệng uống một ngụm, Lý Hỏa Vượng đổ toàn bộ cơm vào trong món mặn, dùng thìa quấy qua quấy lại vài cái rồi bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì hai tay bị còng lại, rất bất tiện cho Lý Hỏa Vượng nên hắn ăn rất chậm, đến khi những người khác đều đã ăn gần hết thì hắn còn có một nửa.
Bên trái bỗng nhiên lạnh lẽo, gió lạnh tản đi, một người ngồi xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng đầu, hắn lập tức nhìn thấy một người trung niên đeo kính gọng tròn ngồi bên cạnh mình.
Trên người ông ta mặc bộ quần áo bệnh nhân, chứng tỏ người này cũng là bệnh nhân: "Xin chào anh Lý, tự giới thiệu một chút, tôi là Hải Đông Thanh, đây là danh thiếp của tôi."
Lý Hỏa Vượng không nhận mảnh giấy vệ sinh viết đầy chữ kia, lại là bệnh tâm thần, hắn gặp nhiều kiểu bệnh tâm thần rồi nhưng loại bệnh này thì đúng là mới gặp lần đầu tiên.
Nhưng điều hắn khá tò mò chính là người này đã điên tới như vậy mà bác sĩ lại tuyệt nhiên không áp dụng cách gì.
Thấy Lý Hỏa Vượng không nhìn mình, Hải Đông Thanh cuộn giấy vệ sinh thành ống giấy nhỏ rồi tiến đến gần Lý Hỏa Vượng: "Đối với việc phát bệnh lần nữa của cậu, cậu có gì muốn nói không?"
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn hộ lý: "Có thể đưa ông ta đi không? Ông ta làm ảnh hưởng đến việc ăn cơm của ta."
Nhìn thấy Hải Đông Thanh bị hộ lý cưỡng ép đưa đi, Lý Hỏa Vượng nói một tiếng cảm ơn sau đó tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, Lý Hỏa Vượng ở phòng nghỉ xem ti vi một lúc rồi tiếp tục đến khu chắn gió phơi nắng, ở nơi đây cũng có cách giải trí này.
Ngay khi hắn nằm ở trên ghế dài nửa tỉnh nửa mơ thì nghe được giọng nói rất nhỏ của người kia, đó là giọng của Trương Thủy Nga.
"Chúng tôi sắp chuẩn bị xong rồi… Nếu như bên anh có thể, rạng sáng ba ngày sau sẽ động thủ, khu phạm nhân số bảy sẽ có bạo động, chúng ta có thể rời đi lúc đang loạn."
Lý Hỏa Vượng khẽ nhướng mày, con mắt cũng không mở, hắn nằm ở nơi đó hạ giọng nói: "Không được, bảo bọn họ dừng lại hết đi!"
"Tại sao?"
"Nếu Thanh Vượng Lai muốn giúp ta ra khỏi nơi này, vậy thì hãy giúp ta ra ngoài đường đường chính chính chứ không phải lấy thân phận kẻ điên đang lẩn trốn ở bên ngoài trốn đông trốn tây."
"Nếu nói như vậy, còn không bằng ta đây cứ tiếp tục ở chỗ này."
"Nếu như cô không làm được, vậy cô lập tức truyền tin tức ra ngoài, để cho Thanh Vượng Lai thăm tù, để ta tự mình nói với anh ta. Bây giờ mau rời đi đi, nơi này quá bắt mắt."
Lý Hỏa Vượng nói lời này, bốn phía không có bất kỳ âm thanh nào vang lên lần nữa. Khi hắn hơi mở mắt ra, hắn phát hiện bên cạnh mình trống rỗng không có người nào.
Hắn dùng sức vươn vai một cái, giương cằm về phía tháp canh xa xa lần nữa rồi xoay người đi vào trong khu giám sát.
Thật ra ở nơi này, nếu như không phải cần uống thuốc đúng giờ và phải tiếp nhận trị liệu đúng giờ thì nó cũng không khác viện dưỡng lão quá lớn.
Mới vừa đi vào không bao lâu, Lý Hỏa Vượng lập tức nhìn thấy Cao Cận Vân với vẻ mặt tủi thân ngồi xổm bên cạnh nhà vệ sinh, khiến ai đi ra cũng hoảng sợ.
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng đi tới bên cạnh anh ta hỏi. Tuy rằng thoạt nhìn người này cao lớn thô kệch nhưng chỉ số thông minh cũng chỉ bằng mức của đứa trẻ con, phỏng chừng độ thông minh còn không sánh bằng.
"Quả táo... bị người ta cướp rồi..."
Nghe được lại là vấn đề giống nhau, Lý Hỏa Vượng không chút bất ngờ: "Dẫn ta đi, ai cướp?"
Cao Cận Vân đi phía trước, Lý Hỏa Vượng đi theo phía sau, bọn họ đi tới khu dừng chân, tìm từng phòng từng phòng.
"Là ông ấy sao?" Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay chỉ vào quả táo trong tay một người già rồi hỏi.
"Ừ!" Cao Cận Vân xoa xoa hai tay vào quần áo, anh ta liên tục gật đầu.
Lý Hỏa Vượng trực tiếp đi tới, mạnh mẽ cướp quả táo đỏ thẫm trên tủ đầu giường của người già kia: "Đã lớn tuổi như vậy rồi còn vì lão bất tôn mà cướp táo của kẻ ngốc như vậy?"
"Ơ! Cậu làm gì vậy? Đây là cháu gái mua cho tôi!" Người già kia còn muốn tiến lên cãi nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng đẩy một cái, lảo đảo ngồi lại giường.
"Cháu gái ông mua cho ông à? Cháu gái ông mua cho ông thì trên đó có viết tên người khác không?" Lý Hỏa Vượng nhìn tên Cao Cận Vân trên quả táo rồi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận