Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 79: Tâm Tố (1)

Lý Hỏa Vượng có chút thở hổn hển chợt nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa hông.
Nơi đó trống rỗng, không có truy binh gì cả.
Xa xa vô luận là khách tăng tiếp đãi đón khách, hay là tăng nhân phụ trách giải đoán quẻ, cũng không có nhìn qua bên này chút nào.
Ở Lý Hỏa Vượng thấy, tất cả đều là bình thường như vậy, bình thường... đến có chút không bình thường.
"Chẳng lẽ... ? Đây thật là ảo giác của mình? Thứ ghê tởm kia đều là mình nghĩ ra?"
Nhưng rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn này, dùng sức lắc lắc đầu, nhấc chân đi nhanh ra bên ngoài chùa.
Loại chuyện này không thể đánh cuộc được, dù chỉ có một tia khả năng cũng không được.
Quá trình rời chùa rất thoải mái, thoải mái giống như thời điểm vào chùa vậy.
Lý Hỏa Vượng bằng tốc độ nhanh nhất đi tới khách sạn.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đã mấy ngày không gặp, đám thuốc dẫn này rất là thân cận, đều ùa lên.
"Sư huynh, cậu sao đã trở lại, chuyện chùa miếu đã xong rồi sao?"
"Không có thời gian ôn chuyện, nhanh thu thập hành lý, đi! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này!"
"Tốt, tôi đi thông báo Lữ ban chủ."
"Không chờ bọn họ! Chúng ta hiện tại đi ngay! Nhanh nhanh nhanh! !"
"Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?" Bạch Linh Miểu vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Xuất quan!"
"Đát đát đát" chân lừa không ngừng gõ lên trên mặt đường cứng rắn, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mọi người vẻ mặt có chút kích động, đi theo xe lừa một đường chạy chậm.
Bọn họ vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn về xung quanh phía sau, tựa như đang sợ có thứ gì đuổi theo.
"Lý sư huynh, chúng ta vì sao phải vội vã xuất quan như vậy?" Cẩu Oa lấy tay lau mồ hôi hỏi.
"Chùa Chính Đức nếu có thể mở được ở phố xá sầm uất lâu như vậy, hơn nữa còn có thể có danh tiếng lớn như vậy, cậu nói vì sao chúng ta phải xuất quan?" Lý Hỏa Vượng sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi lại, Tiểu Mãn cả người đầy lông đen mở miệng nói: "Nếu chùa Chính Đức có thể cùng trong một thành với hoàng cung, hơn nữa có thể tường an vô sự lâu như vậy cũng đã thuyết minh rõ vấn đề. Mặc kệ người cầm quyền thành Tây Kinh là thông đồng làm bậy, hay là bị bọn họ thẩm thấu, quan phủ nơi này cũng không thể tín nhiệm."
Lý Hỏa Vượng gật gật đầu.
Người thường giống như cậu bị lừa còn nói qua được, nhưng nếu nói toàn bộ tầng cầm quyền của một nước lớn như vậy đều bị lừa, đánh chết cậu cũng không tin, bọn họ khẳng định có giao dịch gì đó mà người ta không biết.
"Dù sao nơi này chúng ta ở cũng đủ rồi, di ngôn cũng đã đưa hết cho Triệu Ngũ, chúng ta vốn cũng nên xuất quan."
"Soạt" một tấm bản đồ được Lý Hỏa Vượng trải ở trên xe lừa.
Những nơi khác đều không mua được bản đồ, rốt cuộc đã tìm được ở thành Tây Kinh, chẳng sợ như mười phần thô ráp.
Đầu ngón tay Lý Hỏa Vượng chậm rãi trượt đi ở trên bản đồ, vẽ ra một cái lộ tuyến hành trình kế tiếp.
Kéo dài qua các nước Tứ Tề, Hậu Thục, Hạ Tam, mục tiêu cuối cùng là nhà của Bạch Linh Miểu, nước Lương.
"Ừm, đi tới chỗ của tôi, chỗ của tôi không có hòa thượng khủng bố như vậy, hòa thượng chỗ tôi đều rất hòa thiện."
Nghe Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về phía bản đồ.
Nói lời thật, cậu giờ ai cũng không tin, cậu hiện tại không thể phán đoán, hòa thượng trong miệng Bạch Linh Miểu đến tột cùng là thật hiền lành, hay cũng là thủ thuật che mắt.
Bản thân chỉ là một đám phàm nhân bình thường, đối mặt đám người cao thâm khó lường như vậy, thật sự rất bị động.
Bọn họ cứ đi tới như vậy, đi đến trời sắp tối đen, vẫn đi đến hoàn toàn đi không nổi mới dừng lại nghỉ ngơi.
Lý Hỏa Vượng nhìn đống lửa trước mắt, trong lòng có chút lo lắng, tốc độ thật sự quá chậm.
Nói thật, cậu hiện tại không thiếu bạc, thật sự không được lấy khối ngọc bội kia ra, hẳn cũng có thể để người ta đổi cho mỗi người một con ngựa.
Nhưng vấn đề là, mấy người bọn họ căn bản không biết cưỡi ngựa.
"Đi như vậy không ổn, không thể đi đường lớn, như vậy rất dễ dàng bị đuổi theo, để cơm nước xong thì chui vào trong cánh rừng."
"Lý sư huynh, mì của huynh, sắp tới phải đi nữa, tôi cho thêm chút mỡ heo chống đói."
Một chén mì nóng hôi hổi được đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, có thêm chút thịt vụn cao thấp chìm nổi ở trong.
Ngồi ở một bên im lặng nhìn Lý Hỏa Vượng ăn mì, Bạch Linh Miểu tựa đầu lên trên đầu gối nói: "Nếu hòa thượng chùa Chính Đức này không phải người tốt, vậy chuyện của Lý sư huynh thì sao đây? Phải là hòa thượng à? Ni cô có được không?"
Dùng sức nuốt xuống mì trong miệng, Lý Hỏa Vượng bưng bát nhẹ nhàng thổi thổi, rồi uống một hớp lớn nước canh nóng.
"Không sao đâu, phiền toái nhỏ, so sánh với hòa thượng đuổi giết thì chuyện này căn bản không gọi là phiền toái."
Nếu hòa thượng lừa mình, như vậy những gì mà họ nói trước đây đều phải đánh một dấu chấm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận