Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1051: Vân Trạch (2)

Trên sa mạc cằn cỗi, tất cả mọi người cưỡi ngựa, phi nước đại chạy về phía Vân Trạch.
Ngay khi đám người này của bọn họ lao vào một nơi trũng thấp, toàn bộ mặt đất lập tức nứt ra, lộ ra một lỗ đen không đáy.
Nhưng mà chưa đợi thứ dưới mặt đất động đậy, một màn quỷ dị đã xuất hiện, những người cưỡi ngựa này cưỡi ở giữa không trung, hoàn toàn không có điểm dùng sức.
Một lòng bàn tay nhợt nhạt với một chiếc nhẫn ngọc lục bảo đeo trên ngón tay cái cắm đưa vào đầu của Lý Hỏa Vượng, cùng với sự di chuyển của Lý Hỏa Vượng, lại từ sau đầu hắn vạch ra: “Thận, thủ đoạn của Huyền Tẫn, bọn họ không ở đây.”
Mà lúc này, đám người Lý Hỏa Vượng thật đã xuất hiện ở vòng ngoài Vân Trạch.
Hiển nhiên, Pháp Giáo không thể nào ngoan ngoãn để bọn họ tới gần, bên ngoài Vân Trạch lúc này đã hoàn toàn biến thành chiến trường, Pháp Giáo thủ, Hậu Thục Thanh Khâu công.
Nơi đây giống như một cái cối xay đá khổng lồ, nhét từng người sống vào đó, nghiền nát ra thành cái chết và tứ chi tàn phế. Ông trời dường như cũng không đành lòng nhìn thấy một màn này, mưa phùn lất phất rơi xuống.
Mưa càng lúc càng lớn, người chết trong trận chiến càng nhiều, Nước mưa nặng nề nện vào trong nước máu, khiến toàn bộ Mộng Trạch bị bao phủ trong một tầng sương máu.
“Chết!” Lý Hỏa Vượng toàn thân mọc đầy xúc tu, gầm lên và lao vào giết ra khỏi đám đông, tất cả các nơi đi qua xác chết đầy khắp.
Tuy nhiên, cho dù Lý Hỏa Vượng có giết bao nhiêu đi chăng nữa, tín đồ Pháp Giáo giết thế nào cũng không hết, bọn họ xả thân quên chết giống như sâu bọ xông lên, vô cùng vô tận.
Cứ cứng rắn chống đỡ như vậy, đám người Lý Hỏa Vượng cuối cùng đã đến rìa của Vân Trạch.
Khi thấy những Tư Thiên Giam khác đều đã vào Vân Trạch, Lý Hỏa Vượng không tiếp tục lảng vảng ở đây mà dẫn theo những người khác lao vào Vân Trạch.
“Lối này! Đi lối này!” Thượng Quan Vũ Đình của Huyền Tẫn liên tục chỉ đường cho Lý Hỏa Vượng trong đầm lầy lầy lội.
Cách xa chiến trường, xung quanh Vân Trạch trở nên yên tĩnh hơn, nhưng điều này không có nghĩa là an toàn, ngược lại càng thêm nguy hiểm.
“Vút vút” hai tiếng, hai mũi tên vô hình bay ra khỏi hồ nước gần đó, đâm vào lưng của Lý Hỏa Vượng với tốc độ cực nhanh, chui ra khỏi ngực hắn.
Lý Hỏa Vượng đang mang thanh kiếm Tử Tuệ quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía hồ nước, bóng dáng cao lớn của Bàng Long Đằng nặng nề đâm sầm vào đó, nước bắn tung tóe khắp nơi, sau một lúc, nước trong hồ nhuộm thành màu máu đỏ với tốc độ cực nhanh.
Để tránh bị tấn công lần nữa, sau gáy của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng phình ra thành một cái bọc nhỏ, tiếp theo đó nứt ra một cái khe, đôi nhãn cầu của Lý Tuế chui từ trong đó ra, thay hắn đề phòng góc chết phía sau.
Lý Hỏa Vượng một tay giữ mũi tên vô hình trên ngực, trực tiếp rút nó ra, hắn đến hồ nước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình bên trong, vẻ mặt có chút do dự.
“Quý Tai, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy? Ba long mạch đều mất rồi, ngươi thật sự định cứ xem vậy sao như vậy? Sự chuẩn bị mà lúc trước ngươi đã nói đâu?”
Nhưng mà, Quý Tai vẫn không có chút phản ứng nào, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia thất vọng, hắn thật sự rất muốn biết, Quý Tai bây giờ rốt cuộc đang làm gì, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn đối phó với Pháp Giáo sao?
“Chú ý một chút, bên Chính Bá Kiều gặp phải một kẻ khó chơi rồi.” Thân ảnh Huyền Tẫn xuất hiện bên người Lý Hỏa Vượng.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của những người khác, Lý Hỏa Vượng nhận ra rằng đây chỉ là ảo ảnh của Huyền Tẫn, người thật của hắn ta ở nơi khác.
“Ngay cả khi dùng Binh Gia kéo chân đám bia đỡ đạn kia của Pháp Giáo, trong Pháp Giáo vẫn còn rất nhiều cao thủ.”
“Ngươi nói lời này không phải đã muộn sao, tụ tập lại thôi, miễn cho bị Pháp Giáo lấy nhiều đánh ít, bị người khác tiêu diệt từng phần.”
“Ngươi không khỏi có chút coi thường Tư Thiên Giam, bọn họ không có việc gì, thật sự có bao vây tiễu trừ, ta sẽ để cho những người khác đi chi viện, ta nói lời này là để cho ngươi đề phòng, cho này.” Huyền Tẫn vươn tay ra, một cái cũ kỹ hộp gỗ đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Đây là cái gì?” Lý Hỏa Vượng vươn tay tiếp nhận, thần kỳ là thân thể Huyền Tẫn là hư ảo, nhưng cái hộp trong tay hắn ta là thật.
“Một ít tiên thiên nhất khí, tìm được từ Hậu Thục. Đợi thấy được long mạch hẵng dùng, lần này số lượng không nhiều, Tâm Tố quả thực quá ít, hơn nữa còn không ít người trực tiếp lãng phí.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chiếc hộp màu đỏ với vẻ mặt vô cùng phức tạp, vươn tay nhận lấy, nhét vào trong lòng.
Bỗng nhiên trong đầu Lý Hỏa Vượng nghiêng một cái, tránh thoát phi hoàng thạch bắn tới phía sau, chờ Lý Hỏa Vượng quay người lại, liền nhìn thấy một pho tượng đá đứng bất động cách đó không xa.
Lý Hỏa Vượng cau mày, lấy ra thanh kiếm tiền đồng, mạnh mẽ vung về phía bên kia, tượng đá trong nháy mắt bị nứt ra, những con sâu màu xanh lá thẫm bắn tung tóe từ bên trong, bay khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận