Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1036: Nước (1)

Hắn quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt được dải ruy băng màu trắng quấn quanh của Bạch Linh Miểu: "Lý sư huynh, hiện tại muội là thánh nữ của Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo cũng càng lúc càng được truyền bá rộng ở Đại Lương, hiện tại có năng lực giúp huynh rồi."
"Nếu như huynh thật sự gặp phải phiền phức gì đó, không cần một mình chịu đựng như trước đây nữa, huynh nói ra, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách."
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng vươn bàn tay qua, dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của cô đối với mình.
Sau khi do dự suy nghĩ một chút, Lý Hỏa Vượng nói: "Chuyện này nói ra có chút dài dòng, Vu Nhi Thần mà Pháp Giáo tôn thờ, muội biết chứ?"
"Ừ, muội biết. Vô Sinh Lão Mẫu có nói qua, Vu Nhi Thần là kẻ phản đồ."
“Kỳ thực, chuyện xảy ra là như vậy.” Vào lúc Lý Hỏa Vượng đang thuật lại hết tiền căn hậu quả của toàn bộ câu chuyện, hắn nói được nửa chừng lại dừng lại, cau mày nhìn về phía mặt biển đen kịt phía xa.
Ở nơi đó sáng lên từng ngọn đuốc, tạo thành một con rồng dài tiến về phía bọn họ bên này. "Hả?"
"Tiểu Hài, bên kia là chuyện gì vậy, những người đó đều bị Pháp Giáo mê hoặc rồi sao?"
Nhìn thấy tay Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, sắc mặt Dương Hài Tử lập tức trắng bệch, giọng nói mang theo vẻ lo lắng mà nói: "Lý sư huynh, bọn họ không phải là Pháp Giáo, bọn họ tín thờ Long Vương Gia, chúng ta mau đi thôi, mau đi thôi!"
Cha và đại tỷ đã chết rồi, hắn ta thật sự không muốn chết thêm bất kỳ người thân nào nữa, cho dù những người thân đó đối xử rất tệ với mình.
“Có phải đệ có chuyện gì giấu ta không?" Lý Hỏa Vượng liếc nhìn hắn ta một cái, tuy nói trên miệng nói như vậy, nhưng cuối cùng cũng không ép hỏi gì, xoay người dẫn theo những người khác rời đi.
Hắn cũng không quên mục đích đến Hậu Thục của mình, tìm về lại long mạch của Hậu Thục mới là mấu chốt, về phần trong lòng Dương Tiểu Hài đang bàn tính gì, hắn lười nghĩ đến.
Nhưng mới đi được mấy bước, trên con đường đất phía xa đã có ánh lửa, rất rõ ràng rằng lúc bọn họ đang nói chuyện thì những người này sớm đã lén lút bao vây rồi, căn bản không có ý định để cho bọn họ rời đi.
"Ha, bây giờ thì thú vị rồi, ta không gây phiền phức cho bọn họ mà bọn họ lại tới gây phiền phức cho ta, Lý Tuế!"
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng há miệng ra, Lý Tuế chui vào trong cơ thể hắn, những xúc tu ngoe nguẩy nhe nanh múa vuốt chui ra từ khắp nơi trên cơ thể hắn.
"Sư phụ! Lần này sư phụ để cho ta đi cùng với! Ta muốn báo thù Pháp Giáo." Lữ Tú Tài mang theo hận ý trong mắt, vô cùng kiên định mà nói.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn hắn ta một cái: "Được thôi, ngươi tự bảo vệ tính mạng, vẫn là câu nói đó, ta không muốn phiền toái."
“Ta không phải gánh nặng!” Lữ Tú Tài nói xong, trực tiếp cởi áo, để lộ ra yếm giấy đầy văn chú kia.
Trong mắt tràn đầy hận ý, hắn rút ra thanh kiếm cưa có gai ở hai bên, vừa giậm chân phải vừa không ngừng gõ thanh kiếm vào trán mình, trong miệng còn lẩm bẩm niệm chú.
Một lúc sau, máu từ trán chảy xuống đầy mặt Lữ Tú Tài, trong miệng hắn ta niệm chú với tốc độ nhanh chóng.
"Đệ tử thành tâm tới bái thân, bổn đàn tôn thần tốc giáng lâm, thân hoá thần, thần hoá thân, hoá khởi sơn hà khai quang lộ, bộ bộ lai tiếp dẫn, thốn thốn lai phù đồng, phù khởi kê đồng phát linh quang, khai kim khẩu báo phân minh, thần binh thần hoả cấp cấp như luật lệnh!"
Ngay khi Lữ Tú Tài lên đồng, những ngọn đuốc kia đã đến cách đám người Lý Hỏa Vượng không xa. Lúc này đã thấy được vô cùng rõ bộ dạng của bọn họ.
Bọn họ chính là những người bỏ chạy trước đó, không ngờ rằng chết nhiều người như vậy mà bọn họ còn dám quay lại.
Lý Hỏa Vượng rất nhanh đã nhìn ra người cậy dựa của những người dám quay lại này, ở phía trước đám người có mấy lão nhân mặc đạo bào da cá.
Những người ăn mặc khác với những người khác này có nét mặt đoan chính, hai tay ôm lấy một cây nhang cực lớn to bằng miệng bát, không ngừng tế bái tứ phương, trong miệng dường như đang niệm cái gì đó.
Lý Hỏa Vượng nghe thấy được nhưng nghe không hiểu, là một loại phương ngữ địa phương.
Làn khói hương trắng không phân tán mà tụ lại xung quanh bọn họ, như xa như gần mà biến thành đám.
Mà phía sau bọn họ, những người này hét khẩu hiệu, khiêng ra một bức bích hoạ.
Không, nói một cách chính xác, bọn họ đã dỡ luôn cả một bức tường và đưa qua đây.
"Đây là tà tuý gì vậy?"
Nhìn những ngư dân có hình xăm vảy rồng trên người này, Lý Hỏa Vượng luôn nghĩ đến thuỷ tặc gặp ở Đại Hồ lúc trước.
"Thôi bỏ đi, mặc kệ nó!" Lý Hỏa Vượng lười để ý, trực tiếp giẫm hai chân, cầm kiếm xông về phía đó, mà Lữ Tú Tài vỡ đầu chảy máu, mặc yếm giấy thì xông lên theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận