Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 198: Là ai? (1)

Anh Tử vừa dùng hai ngón tay kẹp chiếc lá thì trường kiếm trên cổ sượt qua, thân thể của nàng cứng ngắc.
Máu đỏ phun ra từ cổ của Anh Tử, thân thể nàng rung nhẹ mấy cái rồi mềm nhũn gục xuống đất.
Vài giây sau, Lý Hỏa Vượng giống như mới phản ứng lại vội vàng nhào lên, hai tay run rẩy ôm đối phương vào ngực, dùng tay che cổ tuôn máu, lấy Nhuận Huyết Đan ra đút vào miệng của nàng.
“Xin đừng chết! Không cho nàng chết! Hãy nói rõ ra, chuyện này rốt cuộc là sao?!”
"Khụ ... Người tốt ... " Anh Tử nhìn Lý Hỏa Vượng giang hai tay ôm mình, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng châm chọc: "Người tốt ... ".
Tay nàng vô lực rũ xuống, đồng tử dần dần tan rã.
Lý Hỏa Vượng hô hấp rối loạn, cậu ôm xác của Anh Tử đứng lên, hét to với đám giáo chúng xung quanh:
“Chơi đủ chưa? Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Một đám điên rồ tàn nhẫn máu me quái đản! Muốn Tâm Tố thì trực tiếp đi cướp, lừa ta vui lắm sao?!”
Thủ Tam ở một bên nghe Lý Hỏa Vượng nói lời này, trên mặt lộ ra một chút nghiền ngẫm.
"Xem ra ngươi thật sự quên chuyện bốn năm trước, ngày ấy ngươi thật sự đồ toàn bộ trấn, vô luận nam nữ già trẻ, thấy người liền giết, toàn bộ trấn tử máu chảy thành sông."
“Nhãn Khán Hỉ trưởng lão của chúng ta thấy gai mắt đã ra mặt ngăn cản, ngươi ngược lại chạy đến chỗ chúng ta đại náo một trận, đụng sập nhiều Thập Tự Tự, chúng ta mất nhiều sức mới đưa ngươi đi được.”
"Là ta? Là ta đồ toàn bộ trấn tử? Là ta giết cả nhà Anh Tử?”
Lý Hỏa Vượng run rẩy quay đầu nhìn vào mắt của thiếu nữ đã chết ở trước mặt mình.
Đồng tử hoàn toàn vô thần đã nở tới mức lớn nhất, nụ cười châm chọc còn treo trên mặt nàng.
"Ta giết nàng, giết một người tốt muốn báo thù cho phụ mẫu của mình? Ta mới là kẻ đáng chết nhất?”
Giây phút này, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm giác được sợ hãi, cực độ sợ hãi, cậu bỗng nhiên đẩy ngã xác chết của Anh Tử, vội vàng lui về phía sau một bước dài.
Lý Hỏa Vượng run rẩy nâng lên hai tay của mình, nhìn đôi tay bị máu của Anh Tử nhuộm thành màu đỏ.
"Không, không đúng! Không phải như vậy, bốn năm trước ta chưa xuyên tới đây! Dù ta xuyên tới đây từ bốn năm trước thì ta không thể nào giết người của toàn trấn, càng không thể nào đi đại náo Áo Cảnh Giáo! Ta chỉ là một kẻ điên bình thường!”
“Ngươi không bình thường, người bình thường không có năng lực của ngươi.” Có người nói chen vào.
Thủ Tam nhìn đạo nhân áo đỏ ngày càng kinh hoàng, bổ sung thêm:
"Theo lý mà nói, lão phu vốn không muốn tiếp xúc nhiều với ngươi, ai mà biết ngươi có khi nào đột nhiên nổi điên hay không. Nhưng Tĩnh Tâm sư thái đã mở miệng thì chúng ta nể mặt một lần.”
"Ngươi câm miệng cho ta!"
"Đừng hòng lừa ta! Các ngươi tham Tâm Tố lắm mà, giả vờ làm gì! Ta ở đây, các ngươi đừng giả vờ nữa, ra tay đi!”
Nhìn Lý Hỏa Vượng giận dữ trừng mình, Thủ Tam hơi lui lại một bước:
“Huyền Dương tiểu hữu hãy bình tĩnh lại, chúng ta đang giúp ngươi, ngươi không thể lấy oán trả ơn, đánh chúng ta.”
Lời Thủ Tam nói chẳng mang lại tác dụng dịu bớt, ngược lại khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng càng hoảng sợ, Thủ Tam nói y như thật.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển túm áo của Thủ Tam, quắc mắt trừng ông:
“Ra tay đi! Công kích ta đi! Mau lên! Hãy lấy ra khí thế của tà giáo các ngươi!”
Thủ Tam nhẹ phất tay ra hiệu các giáo chúng chực chờ ra tay đều lùi lại.
“Huyền Dương tiểu hữu, tuy Áo Cảnh Giáo chúng ta ở bên ngoài thanh danh không tốt, nhưng chúng ta khác với ngươi, không tùy tiện giết người, chuyện gì đều chú trọng một chữ danh chính ngôn thuận."
Lại cúi đầu nhìn thoáng qua xác chết của Anh Tử, đôi mắt Lý Hỏa Vượng đỏ ngầu cắn răng lao ra ngoài hang.
Nhìn Lý Hỏa Vượng hùng hổ xông lên, bất cứ giáo chúng nào ngáng đường cậu đều vội dán lưng vào vách tường, nhường đường cho cậu.
Ngoài hang là buổi tối, trăng tròn vành vạnh treo trên trời, gió lạnh thổi vào mặt khiến Lý Hỏa Vượng thanh tỉnh một ít.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo đến gần một thân cây, dựa lưng vào cây, dùng tay che mặt của mình ngồi xổm xuống, thân thể không tự chủ được run lên.
“Ta là đồ sát nhân giết người như ngóe? Ta là súc sinh còn đáng giận hơn Đan Dương Tử? Ta thật sự giết cả nhà của Anh Tử?”
Áy náy và áp lực mãnh liệt như núi đè xuống đầu của Lý Hỏa Vượng, khiến sợi dây trong lòng căng thẳng ra.
Thính giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nhưng cậu chỉ muốn rời đi, không muốn quan tâm điều gì nữa.
Lý Hỏa Vượng bỗng cảm giác có người vỗ nhẹ lên vai mình, âm thanh kia mang theo một chút lo lắng hỏi:
“Huyền Dương tiểu hữu định đi sao? Thế thì chuyện lúc trước chúng ta nói còn tính không?”
Lời của đối phương dễ dàng đập tan tuyến phòng thủ yếu ớt của Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận