Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 314: Có người theo dõi

Lý Hỏa Vượng nhìn những chiếc vại đó, không buông lỏng cảnh giác chút nào: “Có thứ gì đó vừa mới từ trong đó liếc nhìn ta một cái.”
"Nhìn ngươi?" Kim Sơn Trảo đầy vẻ ngập ngừng, lại lần nữa quan sát những chiếc vại phía xa kia.
"Hay là bên trong có người? Nhưng mà chân nhân, chiếc vại kia cũng quá nhỏ rồi, không chứa nổi một người đâu.”
"Ta cũng không nói là có người đang nhìn ta.” Lý Hỏa Vượng quả quyết trải "Đại Thiên Lục" trên mặt đất. Móng tay dính máu nhanh chóng bay qua, dễ dàng chém vỡ những vại gốm đen kia.
Tiếng “loảng xoảng” không ngừng vang lên, những chiếc vại gốm đen kia lần lượt vỡ ra, nước muối màu nâu lẫn với dưa muối tràn ra khắp mặt đất.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng vẫn không buông lỏng cảnh giác, cậu cẩn thận bước tới, dùng kiếm trong tay hất những mảnh gốm ra, cẩn thận kiểm tra từng cái một.
Sau một hồi kiểm tra cẩn thận, Lý Hỏa Vượng không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào, những chiếc vại này thực sự chỉ là những chiếc vại ngâm dưa muối mà thôi.
Âm thanh đã thu hút người trong căn nhà, một bà lão chống gậy run lẩy bẩy từ bên cạnh đi tới: “Đứa trẻ này, tại sao lại đập nát vại dưa muối của nhà ta. Đền tiền đi!"
Lý Hỏa Vượng thu kiếm về, lấy ra một ít bạc vụn từ trong ngực ném xuống dưới chân bà ta, sau đó cảnh giác đối diện với bà ta, lùi về sau từng bước một.
"Chân nhân, đây là muốn đi đâu vậy? Không phải đi mua lương thực sao?” Kim Sơn Trảo vội vàng đi theo.
“Rời khỏi nơi này trước, chúng ta đi nơi khác mua!” Trải qua khoảnh khắc vừa rồi, Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn mất tin tưởng đối với thôn làng phía trước mặt.
Trong giai đoạn then chốt như hiện tại, Lý Hỏa Vượng thà đoán sai chứ không muốn bị những thứ gì đó mai phục, loại mất mát này cậu không muốn phải chịu nữa.
Đối mặt với hai người Lý Hỏa Vượng đã đi xa, bà lão kia cũng không ngăn cản nữa mà chống gậy cúi người nhặt bạc vụn trên đất, trong cái miệng sún răng đang lẩm bẩm như thể đang mắng chửi gì đó.
Sau khi rời khỏi thôn đó, Lý Hỏa Vượng dẫn một nhóm người tiếp tục lên đường, bọn họ đi một mạch cho đến tận đêm khuya.
Trong một khu rừng trúc, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại, mặc kệ ánh mắt đó là gì, khoảng cách xa như vậy cũng đủ để tránh xa nguy hiểm rồi.
Lửa trại được nhóm lên, một nhóm người bắt đầu bắc nồi nấu cơm, mặc dù ai cũng thấm mệt rồi nhưng cơm thì vẫn phải ăn, nếu không cơ thể căn bản không chống chịu được.
Lý Hỏa Vượng không làm những việc vặt này, cậu đứng trên nóc xe bò và dùng thị lực tuyệt vời của mình liên tục quan sát xung quanh như một chiếc tháp canh.
Màn Thầu dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng, chúi mũi xuống đất và ngửi liên tục theo vòng tròn.
Có điều mãi đến khi ăn xong, vẫn không có bất cứ bất thường nào, giống như ánh mắt trước đó ở trong thôn kia chỉ là ảo giác.
“Chẳng lẽ ta cảm nhận sai?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng nảy sinh chút hoài nghi đối chính mình. Thực ra cậu vẫn luôn không tin tưởng lắm vào cảm giác của mình.
Nhưng rất nhanh, cậu đã vứt sự hoài nghi hoàn toàn không cần thiết này ra sau đầu, đã làm rồi thì không cần do dự.
“Lý sư huynh, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, huynh mau tới ăn đi.”
Món ăn hôm nay chính là bún măng lấy nguyên liệu tại chỗ. Măng tươi giòn ngọt, mặc dù không có thịt nhưng lớp mỡ lợn dày trên bán bún đã xoa dịu cái dạ dày đang co quắp của Lý Hỏa Vượng.
Nhất thời, quay quanh đống lửa, những người khác đang ăn uống sôi nổi, tiếng húp canh và tiếng cắn măng giòn giòn vang lên không ngớt.
Ăn uống no nê xong liền cảm thấy buồn ngủ, những người khác mệt mỏi, trực tiếp nằm vào trong chăn nhắm mắt ngủ.
Người trực gác đêm nay chính là Lý Hỏa Vượng, lúc này cậu không thể tin tưởng được người khác.
Chẳng mấy chốc, trong rừng trúc, ngoại trừ tiếng lửa trại tí tách ra, không còn âm thanh nào khác.
Chỉ còn lại Lý Hỏa Vượng ngồi bên đống lửa trại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mềm mại trên người Màn Thầu.
Có điều dù sao cậu cũng không phải là người sắt, rất nhanh cũng cảm thấy buồn ngủ rồi.
Sau khi lắc lắc mạnh đầu, cảm thấy vẫn chưa xua tan được cơn buồn ngủ, Lý Hỏa Vượng lấy ra một chiếc dùi nhọn từ trong vạt áo, đâm thẳng vào lòng bàn tay phải của mình.
Máu nhuộm đạo bào càng đỏ hơn, cơn đau dữ dội khiến toàn thân Lý Hỏa Vượng căng cứng, lập tức phấn chấn tinh thần, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
"Tiểu đạo gia, hay là để ta thay ngươi, lão phu vốn ngủ ít.”
Mặc dù không nhìn thấy người nhưng thông qua tiếng bước chân, còn có mùi thuốc lá sợi quen thuộc kia, Lý Hỏa Vượng đã biết là ai đang ở phía sau mình: “Lữ bầu gánh, ông ngủ đi. Ngày mai còn phải đi đường, hôm nay ông mà canh đêm thì ngày mai không chịu nổi đâu.”
Lữ Trạng Nguyên với khuôn mặt đầy nếp nhăn ngồi xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng, ông cẩn thận rút ra ba điếu thuốc lá sợi từ trong bao thuốc lá, trộn với một số vụn lá khô trên mặt đất, bỏ vào trong tẩu thuốc rồi châm lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận