Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1495: Ngưu Tâm Thôn

Từ Dương Tiểu Hài lần trước phát cáu, rất nghiêm túc biểu thị vợ của mình sắp đẻ, không rảnh nấu cơm tập thể thì Ngưu Tâm Thôn trở lại tình huống mạnh ai nấy ăn.
“Có gì đâu, ta nói cho ngươi biết, con trai không tốt bằng con gái. Sau này lớn lên, con trai không ngoan bằng con gái.” Cẩu Oa cắn cả buổi, miếng thịt trong bát còn nguyên, ngược lại ngoài miệng bóng nhẫy.
“Ài, những năm gần đây cuối cùng cũng trở nên yên bình hơn, không còn chiến tranh, không còn thiên tai nữa." Phu tử ở bên ngoài xoay cháo bột bắp trộn thịt khô của mình.
“Đúng đúng.” Những người khác lên tiếng đồng ý, từ khi Pháp giáo hoàn toàn bị tiêu diệt, cuộc sống của nhân dân đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Ha, đó là lẽ tự nhiên. Đây đều là công lao của Cao sư huynh của ta, ngươi có biết sư huynh của ta là ai không?" Cẩu Oa cười toe toét chờ đợi người khác tiếp lời.
"Lại nữa rồi."
"Đúng vậy, ai xung phong hỏi hắn?"
"Ta biết, ta biết, là hoàng đế Đại Lương. Một ngày không nhắc đến chuyện này, ngươi sẽ cảm thấy khó chịu phải không?"
"Ngươi định khoe chuyện này suốt đời à?"
Cẩu Oa gắp một miếng thịt lợn om trong bát lên, hôn lên rồi đặt lại, nuốt một ngụm cơm lớn.
Miệng hắn ta căng phồng nói: "Như thế nào? Nói thật cũng không cho nói à? Hoàng đế kia là sư huynh của ta, ta có thể coi là họ hàng của hoàng đế."
“Lúc trước bằng vào tình cảm này, Cao Trí Kiên năn nỉ ta làm tể tương, nhưng ta không đồng ý."
Nghe Cẩu Oa thực sự nói những lời như vậy, phu tử dạy học phun cháo, bị phỏng lưỡi, vừa hút không khí vừa lườm Cẩu Oa.
"Ngươi ngươi ngươi! Buồn cười! Sao có thể vũ nhục thánh hiền! Ngươi có biết tể tướng là là quan lớn cỡ nào không mà dám làm?”
"Ngươi có biết làm chức quan này cần bao nhiêu kiến thức không? Ngươi, một kẻ ngu ngốc ngay cả Tam Tự Kinh cũng không biết, lại có gan nói ra lời như vậy!"
Vẻ mặt Cẩu Oa dửng dưng nói:
“Có gì đâu, đồ ngốc có thể trở thành hoàng đế thì ta cũng có thể làm tể tướng.”
Trong khi Cẩu Oa cố cãi với phu tử thì một người phụ nữ gầy gò đi ngang qua đầu thôn, trông cực kỳ tiều tùy.
Người phụ nữ khoác cái giỏ, ngó sen vươn ra dưới lớp vải, khi thấy đoàn người ở đầu thôn thì nàng vội đi nhanh hơn vào trong thôn.
Nàng đi nhanh đến nỗi suýt bị ba con khỉ con đụng trúng.
Đàn khỉ được Dương Tiểu Hài mang về thoạt nhìn đã khỏe, tuy con chút hành động như khỉ nhưng ít nhất thoạt trông đã rất giống người, giống ba người lúc này đang chắp tay chào người phụ nữ.
Triệu Ngũ nhìn thấy cảnh này liền hạ giọng nói với những người khác: "Các ngươi nghe chưa? Ta nghe nói những người mới đến này đều mắc bệnh giống như Lý sư huynh năm đó, nhưng đều đã khỏe nên mới đưa tới chỗ chúng ta.”
Lời nói của Triệu Ngũ mở ra cuộc trò chuyện, những người khác ở dưới gốc cây lập tức bắt đầu nói về những người mới đến Ngưu Tâm Thôn.
Những người này rất kỳ quái, không chịu tiếp xúc với dân làng, bình thường sống ẩn dật, thỉnh thoảng gặp phải, có khi bọn họ vừa đi vừa đột nhiên cười lớn.
Cẩu Oa dùng đũa gõ bàn tay khỉ con thò vào bát định lấy trộm thịt kho, kinh ngạc hỏi:
“Bệnh của Lý sư huynh cư nhiên thật sự có thể chữa khỏi? Nói xạo, ta thấy bệnh của Lý sư huynh chưa khi nào là hết cả.”
“Mà ngươi là người tính số thì lấy tin từ đâu? Không thể nào là Xuân Tiểu Mãn ở trong Bạch Liên Giáo viết thư nói cho ngươi chứ?”
Vừa nghe đến cái tên Xuân Tiểu Mãn, sắc mặt Triệu Ngũ nhất thời trở nên khó coi: “Chuyện của ta đừng hỏi, sao lại nhiều chuyện như vậy?"
“Ha ha ha.” Cẩu Oa thấy mình chọc giận đối phương, lập tức ôm bát cười tinh quái.
Ngay lúc Triệu Ngũ đang định phản bác điều gì đó thì một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới trên con đường duy nhất ra khỏi thôn.
Xe ngựa đã rất cũ, ngựa cũng già, nhìn kỹ thì đó là xe ngựa của Lữ Gia Ban, người ngồi trong xe không ai khác chính là Lữ Tú Tài.
“Tú Tài đang đi dâu?”
“Ha ha, Tú Tài có thể đi đâu, tự nhiên là vào kinh đi thi."
“Dẹp đi, đừng nói nhảm." Cẩu Oa bênh vực người bạn cũ của mình: “Kể từ lần trước hắn trở về thì trốn ở nhà, không học tập, không trồng trọt, không tu luyện, cũng không biết tiểu tử này làm gì nữa.”
"Ta hỏi hắn tay và chân mọc lại bằng cách nào, hắn cũng không nói."
"Có phải là gặp ma? Có nên mời Bán Tiên xem cho không?”
Đang nói chuyện, Lữ Tú Tài đi tới cái cây đầu thôn, Cẩu Oa mở miệng hỏi: "Tú Tài, ngươi định đi đâu vậy?”
Lúc này Cẩu Oa này mới phát hiện, hòm diễn kịch của Lữ Gia Ban nằm trên xe ngựa, không chỉ như thế, trên xe còn có Quyên Nhi, phụ thân Lữ Trạng Nguyên điên khùng của hắn ta.
“Chà, cả nhà có mặt đủ hết, ngươi định chuyển đi à?”
Cẩu Oa cười hỏi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt hoảng sợ hỏi:
"Ngươi thật sự muốn rời khỏi Ngưu Tâm Thôn ư?”
Lữ Tú Tài cười cười, ngay sau đó lại lắc đầu: “Không có việc gì, ta mang Tú Nhi cùng phụ thân ta ra ngoài đi dạo, tiện thể tìm cháu trai mất tích, Lữ Đồng Sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận