Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 291: Thương hại (2)

"Đều đang ở đây! Hơn nữa ta còn biết hầm ngựa của bọn họ ở đâu! Ta sẽ dắt toàn bộ ngựa của chúng tới!"
Nói liền làm, vì muốn biểu lộ giá trị của mình nên Lữ Trạng Nguyên vội vàng kéo người nhà mình chạy tới cửa hang bên cạnh.
Xử lý xong chuyện Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu liếc nhìn hang động mà Tiểu Mãn vừa xông vào. Trong con mắt hiện lên một tia phức tạp.
Hắn quay đầu sang bên cạnh, kiên định nói với Cao Trí Kiên: "Đi vào bên trong đi, nơi này là trong trại thổ phỉ, không an toàn, bảo các nàng ấy mau ra đây, chúng ta phải rời đi."
Cao Trí Kiên gật đầu, ném cây gậy sắt trong tay xuống, cầm cây Lang Nha Bổng của đám thổ phỉ ở bên cạnh, vác lên vai mình rồi đi về phía hang động bên kia.
Nhưng không đợi hắn tiến vào đã thấy Xuân Tiểu Mãn và Bạch Linh Miểu đỏ mắt từ bên trong tiến ra, trông giống như vừa mới khóc.
"Sao thế?" Lý Hỏa Vượng nhướng mày.
Xuân Tiểu Mãn khom lưng lột áo tên thổ phỉ nằm dưới đất: "Huynh vào đây xem những thứ này ... đám thổ phỉ này đúng là không phải người! Chúng đúng là súc sinh!"
Nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu cũng đang khom lưng lột quần áo, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi vào trong hang động đó.
Rất nhanh sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một vài nữ nhân cả người trần trụi ở cuối hang, ánh mắt bọn họ chết lặng, cơ thể run rẩy co rúc dưới đất.
Bên cạnh còn vài khung gỗ nhỏ.
Từ sợi dây vắt vẻo trên khung và dấu vết bầm đen ở cổ tay đám nữ nhân, có thể nhìn ra được bọn họ vừa mới được nhóm Bạch Linh Miểu thả xuống.
Được những người khác dìu đi, nhóm nữ nhân này được khoác quần áo của đám thổ phỉ, đi tới Tụ Nghĩa Đường đèn đuốc sáng trưng.
Nếu như nói những nữ nhân bị cướp tới Lô Vi Đảo cũng coi như có chút tiếng nói, như vậy những nữ nhân trong ổ thổ phỉ này chính là công cụ tiết dục chân chính.
Chỉ vậy thì cũng thôi đi, nhưng từ miệng Lữ Trạng Nguyên biết được, trong trại rất buồn chán, mỗi khi rảnh rỗi đám thổ phỉ sẽ xem những nữ nhân này như món đồ chơi.
Kết cục của các nàng rất thê thảm, bị chơi hỏng thì ném đi, đổi cái mới, chỉ cần có thể cướp thì nữ nhân chưa bao giờ thiếu.
Nghe thấy lời miêu tả chán ghét này, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu, đầy sát khí nhìn mặt đá sụp đổ.
Cậu trở tay một cái, Đạo Linh xuất hiện trong tay hắn.
Leng keng leng keng!
Theo tiếng chuông chói tai vang lên, Du lão gia do dường cong hình thành nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đưa tay chỉ về phía vách đá.
Du lão gia gật đầu thật nhanh, xoay người đi vào trong vách đá sụp đổ không bao lâu thì Lý Hỏa Vượng nhạy bén cảm nhận được, bên kia mặt tường truyền tới tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.
Nửa nén hương trôi qua, Du lão gia từ vách đá chui ra, gật đầu với Lý Hỏa Vượng một cái rồi nhanh chóng tan biến.
Tiếng chuông dần tiêu tan, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn nhóm nữ nhân nói: "Yên tâm, đám thổ phỉ kia đã chết sạch cả rồi, không còn tên nào sống sót."
Đối mặt với tin tức này, gương mặt của bọn họ vẫn không có chút cảm xúc nào, không có kích động không có đau buồn cũng không có vui sướng, trên mặt các nàng chỉ có chết lặng.
Lý Hỏa Vượng thương hại nhìn bọn họ, những người này đã bị tổn hại quá lớn, có thể nói là không khác gì phế nhân.
"Chờ đã, đây chính là cảm giác thương hại sao?"
Lý Hỏa Vượng sửng sốt, lập tức đưa tay lấy quyển 'Hỏa Áo Chân Kinh' trong lòng ra.
Cậu dùng tâm trạng này đọc một câu thần chú khó hiểu, sáp ong nhanh chóng ngưng tụ thành một sên lửa.
Thứ này từ ống quần Lý Hỏa Vượng bò lên vết thương ở bụng cậu.
Theo âm thanh xì xì, miệng vết thương dữ tợn cấp tốc bị nướng cháy rồi khép lại, phần thiếu sót trong 'Hỏa Áo Chân Kinh' của cậu rốt cuộc cũng được bổ sung.
Khương Anh Tử để thứ này cho cậu rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng.
Đây vốn là chuyện vui vẻ, nhưng giờ phút này lại không phải là thời gian nên vui sướng.
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía nhóm nữ nhân ngu ngơ sợ sệt, ghi nhớ kỹ cảm xúc lúc này ở trong lòng, tránh tương lai sẽ quên mất.
Sau khi đám người thu dọn xong ổ cướp, dưới ánh trăng rời khỏi nơi tràn ngập tử khí này.
Có điều những thứ khác đều có chỉ là không có bạc, có lẽ nơi giấu bạc nằm ở phía sau mặt tường đá bị sụp đổ.
Trong hang động kia đã không còn người sống, chúng sẽ được chôn cất cùng đám thổ phỉ bị Du lão gia giết ở nơi này.
Đoàn người không ngủ mà vội vàng chạy đi trong đêm, thẳng tới trưa ngày hôm sau, sau khi đã cách hang ổ thổ phỉ rất xa mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lúc những người khác ngủ, Lý Hỏa Vượng cùng Màn Thầu trông coi.
Tới lúc chạng vạng mọi người thức dậy thì Lý Hỏa Vượng lập tức ngã đầu xuống ngủ.
Chờ đến khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Hỏa Vượng dụi mắt nhìn xung quanh, liền thấy Bạch Linh Miểu đang phát cháo cho nhóm nữ nhân kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận