Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1141: Giúp đỡ (2)

Trên trường bào màu vàng sáng thêu hoa văn Thương Hải Long Đằng, dưới tua châu của hoàng miện, con ngươi như mực ngọc lóe ra không giận tự uy, cả người phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ.
“Không cần quỳ lạy, ban ngồi cho Bạch cô nương.”
Hoàng đế Tứ Tề mặc long bào ngồi sau bàn vung tay lên, hai vị lão thái giám lập tức bưng ghế đưa lên.
Bạch Linh Miểu sau khi hành lễ tạ ơn nhẹ nhàng ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Xin hỏi bệ hạ tìm tiểu nữ tử đến, là vì chuyện gì?”
Hoàng đế Tứ Tề đánh giá Bạch Linh Miểu từ trên xuống dưới: “Nói rằng Bạch Liên Giáo thời gian gần đây, truyền bá rất rộng, là nơi gặm xuống từ trong miệng Pháp Giáo, bách tính gần như đều được Bạch Liên Giáo nhận hết rồi.”
“Bệ hạ quá lời rồi, chuyện Bạch Liên làm không đáng nhắc đến, tất cả đều là vì tránh cho Pháp Giáo ngóc đầu trở lại.” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Linh Miểu không khỏi đập thình thịch, lời này sao nghe có chút không đúng.
“Không quá lời! Không quá lời chút nào!” Một vị mập mạp dáng người vạm vỡ, mặc thân giáp từ phía sau đi tới: “Người tin Bạch Liên giáo các ngươi, đều tương đương với một đất nước có ngàn binh mã, nếu thế này còn không đáng nhắc tới, vậy thì chẳng còn gì đáng nói nữa cả.”
Bạch Linh Miểu trầm mặc không nói, không biết đối phương nói lời này rốt cuộc là có ý gì.
“Trẫm tìm Thánh Nữ đến, cũng không có ý gì khác.” Hoàng đế Tứ Tề từ trên long ỷ đi xuống, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên người Bạch Linh Miểu.
“Nếu giờ đã có nhiều tín đồ Bạch Liên Giáo như vậy đều nghe hiệu lệnh của ngươi, trẫm muốn thương lượng với Thánh Nữ một chuyện nhỏ.”
Bạch Linh Miểu hơi liếc mắt, chờ đối phương nói tiếp.
Đúng lúc này, tên mập bên cạnh trực tiếp mở miệng nói: “Ây dà, bệ hạ, chúng ta đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi.”
Nói xong lời này, không đợi hoàng đế Tứ Tề mở miệng, tên mập mạp kia đã lớn tiếng nói: “Thánh Nữ đại nhân, là chuyện như vậy.”
“Trung Âm Miếu bên phía Thanh Khâu kia có một tính toán, bọn họ có thể làm phép, một đòn đánh bại tất cả tàn dư Pháp Giáo trong Tứ Tề, nhưng mà ấy, thứ cần cho làm phép này có chút kỳ dị, cho nên muốn mời Thánh Nữ giúp đỡ.”
“Trung Âm Miếu?” Bạch Linh Miểu vừa nghe đến cái tên này, nhất thời trong lòng nổi lên một tia bất an.
“Bọn họ cần mạng người, không phải loại mạng người như Dương Thọ Đan, bọn họ cần lấy mạng người tế trời, không phải mấy trăm người, không phải mấy ngàn người, mà là một trăm tám mươi mốt vạn.”
Bạch Linh Miểu vẫn không nói gì, rất hiển nhiên là bị con số này làm cho chấn động.
Hoàng đế Tứ Tề liếc mắt nhìn tướng quân mập đó một cái, hắn nói tiếp: “Chuyện này mà, có trách thì trách đám Lạt Ma kia, nói nhất định phải cam tâm tình nguyện đi chết mới được.”
“Ngươi nói xem đang nói lời gì chứ, đầu óc người Thanh Khâu thật không biết như thế nào, cứ nhất định đòi phải cam tâm tình nguyện, cái này chúng ta kiếm ở đâu ra được, cho nên muốn mời Thánh Nữ giúp đỡ.”
“Trong Bạch Liên Giáo khẳng định cũng có một số người vô dụng nhỉ, tỷ như người già yếu bệnh tật các kiểu, không bằng lợi dụng phế vật.”
“Cứ theo lời nói lúc trước của ngươi là được, nói chết rồi có thể đến cố hương chân không, bọn họ nhất định sẽ vui mừng hớn hở đi chịu chết.”
Đợi tướng quân mập nói xong, hoàng đế Tứ Tề bên cạnh mở miệng nói tiếp: “Ngươi yên tâm, chỉ cần có thể làm cho Pháp Giáo rời khỏi Tứ Tề, làm cho trẫm đăng cơ lại, chết bao nhiêu người, ta bồi thường cho ngươi gấp năm lần tín đồ!”
“Sao vậy? Chẳng lẽ là cảm thấy trẫm là loại người nói mà không giữ lời? Trẫm có thể thề trước mặt liệt tổ liệt tông! Thế này ngươi cũng nên yên tâm rồi nhỉ?”
Hai tay Bạch Linh Miểu bắt đầu run rẩy, nhìn vào hoàng đế Tứ Tề trước mắt, không biết tại sao cô lại nhớ tới nữ tướng quân Bành Long Đằng lúc trước.
“Bệ hạ!” Thanh âm Bạch Linh Miểu run rẩy: “Đây chính là hẳn một trăm tám mươi vạn mạng người đấy!”
“Thì có làm sao? Dù sao bọn họ là đến quê hương chân không hưởng phúc, sao vậy, chẳng lẽ Thánh Nữ cảm thấy không có quê hương chân không sao?”
Nghe hoàng đế Tứ Tề nói xong, Bạch Linh Miểu từ từ nắm chặt hai tay, sắc mặt bắt đầu trở nên cực kỳ khó coi, thân thể tựa hồ có chút không vững.
Quê hương chân không có tồn tại, theo lời Vô Sinh Lão Mẫu đã nói, gia đình cô hiện đang sống ở đó, trải qua những tháng ngày vô tư.
Sau khi chết, cô có thể đoàn tụ cùng bọn họ, đây là điều Bạch Linh Miểu vô cùng tin tưởng.
Nhưng khi thứ mà cô vô cùng tin tưởng này bị đem ra so sánh với một phẩy tám triệu sinh mạng con người, Bạch Linh Miểu bắt đầu cảm thấy rối rắm.
"Nếu quê hương chân không có thật, thì cái chết chỉ là thay đổi sang một cuộc sống khác mà thôi. Nếu đã như vậy thì tại sao... tại sao lại phải phản kháng như vậy làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận