Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 501: Mì (2)

Nhìn thấy con đường đất nhấp nhô dường như vô tận trước mặt, Lý Hỏa Vượng buông dây cương trong tay, để mặc cho con ngựa tự mình đi về phía trước.
Xe ngựa khác với ô tô, không cần phải để mắt đến chúng mọi lúc, loại súc sinh như ngựa có đầu óc, hơn nữa cũng rất thông minh, gặp phải nguy hiểm sẽ biết tránh, gặp phải ngã ba sẽ dừng lại.
Lý Hỏa Vượng giải phóng hai tay, từ trong ngực lấy ra một quyển sách khai sáng, lúc cậu sờ sờ vào bụng mình, Hắc Thái Tuế trong bụng lập tức có động tĩnh, một cái xúc tu màu đen từ trong rốn chui ra, móc lấy ngón tay của cậu.
Cậu cúi đầu, nhìn chiếc xúc tu kia và dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trải qua chuyện trước đó, cậu đã không còn bài xích Hắc Thái Tuế như trước nữa.
Đối phương có thể ngăn cản lúc mình tự sát, có thể ra tay giúp đỡ lúc nguy cấp, có một thứ thế này ở bên cạnh giúp mình cũng không tồi. Đương nhiên, nếu nó không phải thường xuyên muốn cướp đi cơ thể của mình thì lại càng tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng lập tức tháo nút bịt tai bên phải xuống, tiếng va chạm trong âm thanh ồn ào chói tai kia lập tức trở nên rõ ràng: “Trước đó, ăn, đói rồi, ta giúp ngươi.”
"Ta biết ngươi đã giúp ta, đừng có nhắc hoài như vậy. Bây giờ hãy yên lặng cho ta một chút.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, âm thanh của Hắc Thái Tuế bắt đầu nhỏ đi một chút: “Được... đói chưa? Ăn.”
"Không ăn, đọc sách học chữ, ngươi nói lời này còn nói lộn xộn quá, học vẫn chưa đủ.”
Lý Hỏa Vượng cầm cuốn sách khai sáng trong tay, bắt đầu đọc từng câu từng chữ.
Cậu không biết Hắc Thái Tuế trong bụng mình có thể tiếp thu bao nhiêu, nhưng thứ này nói chuyện càng lưu loát, đối với mình càng không có hại.
Đang đọc, một chiếc xúc tu mới giơ ra từ trong rốn của Lý Hỏa Vượng, trên chóp xúc tu lại được quấn một cặp nhãn cầu.
Con mắt này xiêu vẹo nhìn mọi thứ xung quanh, nó nhìn rất chậm nhưng lại rất chuyên tâm, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ.
Cảm nhận được hai ánh mắt phóng ra từ trong nhãn cầu, Lý Hỏa Vượng dừng lại, giơ tay nắm lấy nhãn cầu đó vào trong tay mình, cẩn thận quan sát đánh giá: "Hồng Trung, đây hình như là nhãn cầu của ngươi đúng không? Tại sao lại không bị Hắc Thái Tuế tiêu hóa?”
Hồng Trung, người đã lâu không xuất hiện, nhô lên từ dưới bánh xe đang chuyển động nhanh chóng: “Thứ này là một bảo bối tốt, năm đó ta đã tốn rất nhiều công sức mới lừa về được.”
"Lại là bảo bối tốt? Lẽ nào đây không phải là nhãn cầu nguyên bản của ngươi?”
"Đương nhiên không phải, hay là ngươi thử đoán xem, thứ này ta lừa tư đâu về?” Trên mặt Hồng Trung đây vẻ đắc ý mà cười nói.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp không điểm xỉa đến hắn, nhét nhãn cầu trong tay vào lại trong xúc tu của Hắc Thái Tuế, bắt đầu niệm lại.
Mặc cho Hồng Trung có dụ dỗ thế nào, cậu cũng không hỏi thêm nữa. Trong thời gian tiếp xúc liên tục với đối phương, Lý Hỏa Vượng dường như đã tìm được cách nên ứng phó với Tọa Vong đạo thế nào rồi.
Cứ dạy như vậy, thời gian dần dần cũng đến buổi trưa, bên con đường đất xuất hiện một quán sạp cho người ta nghỉ chân, lác đác vài người qua đường ngồi trên mấy chiếc bàn gỗ, đang ăn đừng đũa mì lớn.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, kéo dây cương để xe ngựa dừng lại và dẫn Màn Thầu đang lè lưỡi đi về phía quán sạp.
“Khách quan, muốn gọi cái gì?” Ngửi được mùi máu tanh nồng trên người Lý Hỏa Vượng, người chủ quán có râu quai nón kia thận trọng hỏi.
"Có gì ăn không? Cứ lên đại một món.” Có đồ ăn sẵn, Lý Hỏa Vượng đương nhiên không cần ăn lương khô.
Dù sao, lương khô là để tăng thời gian bảo quản, về mặt khẩu vị vũng không ra gì.
"Ôi, quan khách mời ngồi xuống uống ngụm trà thảo mộc trước! Ta đây sẽ lập tức mang đồ ăn lên cho ngài!" Chủ quán đến bên bệ bếp, bắt đầu bận rộn cùng người vợ với cái bụng lớn.
Lý Hỏa Vượng cầm bình trà thảo mộc trên bàn lên, rót cho Màn Thầu đang lè lưỡi bên cạnh.
Sau khi nhìn thấy con chó ngửa cổ uống nước một lúc lâu, không có bất cứ phản ứng gì, Lý Hỏa Vượng rót cho mình một bát và bắt đầu uống.
Tuy rằng nơi này cách Thương Thủy Huyện không xa nhưng cẩn thận chèo sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, cậu không muốn bị lật thuyền trong cống ngầm.
"Có lò luyện đan rồi, tiếp theo nên đi tìm dược liệu, hiệu thuốc ở Ngân Lăng Thành có lẽ là có, nếu không có thì có thể đi hỏi Thác Bạt Đan Thanh một chút." Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ đến những chuyện này, cậu nhìn thấy chủ quán bưng đến một bát mì.
“Khách quan, mì của ngài đây.” Một bát mì bốc khói nghi ngút được đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, mặc dù trên bát mì chỉ có một ít nội tạng động vật cùng với một ít rau dại và củ cải khô.
Nhưng khi những thứ này được kết hợp với nhau thì mùi quả thực rất thơm.
Sau khi Màn Thầu ăn qua, Lý Hỏa Vượng bắt đầu thưởng thức chúng, thứ đối phương bán là mì sợi dẹt, hình như là hỗn hợp của mấy loại mì, ăn vào rất dai ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận