Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 199: Là ai? (2)

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ta đi tìm chứng cứ, ta không thể nào là người diệt trấn kia!”
Lý Hỏa Vượng lại đứng lên, hất tay Thủ Tam ra, lao hướng trấn ở dưới núi.
Nhìn Lý Hỏa Vượng biến mất ở lối nhỏ trong núi, Thủ Tam nghiêng người tôn kính hỏi một tín đồ Áo Cảnh Giáo mặt chữ điền:
"Thân Bản Ưu trưởng lão, chuyện này ...”
Người đàn ông mặt chữ điền cau mày suy tư một lúc, nói:
“Đi theo xem, nhớ vững vàng chút, đừng để mình bị cuốn vào.”
Dưới ánh trăng làm bạn, Lý Hỏa Vượng lại đi vào trấn kia.
Trong bóng tối, trấn nhỏ tĩnh mịch không người nằm trong rừng cây héo úa thưa lá, tất cả điều này phối hợp lại thật là rợn người.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm, cậu hoảng loạn xông vào, lục tìm, dù bị cắt qua da chảy máu cũng không ngừng lại.
Khi Lý Hỏa Vượng tìm được một hài cốt nằm trên mặt đất thì trước mắt thoáng chốc sáng ngời, lấy đá huỳnh quang từ trong ngực ra, đến gần quan sát kỹ.
“Bên trái xương sọ đều nát, đây là chết vì bị vật cùn đập, không giống phong cách làm việc của ta, hơn nữa ta không thích dùng vật cùn.”
Tâm trạng của Lý Hỏa Vượng dần ổn định lại, bình tĩnh tiếp tục tìm kiếm hài cốt khác.
“Xương cốt của xác chết này đều cháy đen, chạm vào liền nát, đây là bị lửa đốt chết, ta cũng không thể nào làm được."
“Cái này càng khó tin hơn, một nửa thân thể lộ ở bên ngoài, một nửa thân thể kẹt trong vách tường, sao ta làm được.”
Càng xem nhiều trạng thái khi chết thì Lý Hỏa Vượng càng thoải mái, Anh Tử đã nhớ lầm, cậu căn bản không có giết người.
Nhìn bộ hài cốt giống như hoa tươi nở rộ dưới đất, tảng đá trong lòng Lý Hỏa Vượng hoàn toàn buông xuống.
"Ta không có giết người, ta không phải kẻ cuồng giết người, ta chỉ là một người bình thường.” Lý Hỏa Vượng nhiều lần xác nhận thân phận của mình.
Nhưng ngay sau đó một vấn đề khác nảy ra trong óc của Lý Hỏa Vượng:
“Tại sao Anh Tử nhận sai? Chẳng lẽ ngày xưa có ác nhân bề ngoài giống hệt ta?”
“Ưm, rắc rối đây, không chừng tương lai sẽ gặp nhiều phiền phức vì điều này.”
“Nhưng chuyện đó đợi về sau tính, ta lo nghĩ cách giải quyết Đan Dương Tử đã.”
Lý Hỏa Vượng đang định đi ra căn nhà gỗ mục nát không chịu nổi này thì một vài tờ giấy ở bên cạnh khiến cậu chú ý.
Lý Hỏa Vượng đã bình tĩnh lại, bước tới nhặt mấy tờ giấy lên.
Trên giấy dính nhiều máu, thoạt nhìn viết trước khi chết.
Lý Hỏa Vượng đã không đọc được nội dung, có nhiều chữ cậu không nhận ra được.
“Khoan, ba chữ này quen lắm.”
Lý Hỏa Vượng cau mày, dùng ngón tay vuốt ba nét chữ cuối cùng, trong lòng cực kỳ nghi hoặc thầm nghĩ.
Lý Hỏa Vượng vuốt ve thật lâu, chân mày càng nhíu càng chặt, bỗng nhiên trong đầu nổ vang.
“Lý Hỏa Vượng! Ba chữ này là Lý Hỏa Vượng!”
Sau khi hưng phấn hét ra hàm nghĩa của ba chữ này, Lý Hỏa Vượng cảm giác như bị người bóp cổ.
Lý Hỏa Vượng lại nhìn hài cốt ở bốn phía, con ngươi của cậu đôi khi phóng đại, đôi khi thu nhỏ, hoảng sợ dần xâm chiếm tim cậu.
"Không ... Không thể nào! Chắc chắn Anh Tử nhận sai, ta không giết phụ mẫu của bọn họ! Ta không giết những người này!”
Lý Hỏa Vượng khùng điên lẩm bẩm tự phản bác, nhưng cảm xúc càng lúc càng kích động.
Lý Hỏa Vượng có thể tìm các loại lý do lừa dối bản thân, nhưng ba chữ trên tờ giấy này buộc cậu phải đối diện hiện thực.
Giống như có một tiếng ‘bựt’, sợi dây trong đầu Lý Hỏa Vượng đã đứt.
"Lý Hỏa Vượng! Là ngươi giết bọn họ! Tên điên này!”
"Không! Ta không có! Ta không có! Ta không có! Ta là người tốt! Ta khác với đám người Đan Dương Tử!”
Lý Hỏa Vượng trán nổi gân xanh quỳ giữa hài cốt trạng thái chết đủ kiểu thê thảm, điên cuồng hét hướng không trung.
Vèo!
Một viên đan dược đầy lông tơ bay vào miệng của Lý Hỏa Vượng.
Trong phút chốc, áp lực và thống khổ phóng đại gấp mấy lần trong lòng cậu, gần như cắn nuốt trái tim cậu.
Lúc này, một người chậm rãi đi vào, đó là Thủ Tam.
Thủ Tam toàn thân cháy đen nhẹ búng tay một cái, lửa cháy mãnh liệt bao bọc toàn thân ông, đốt cháy kêu lách tách.
Thủ Tam nhẹ vung tay, lửa mãnh liệt dọc theo mặt đất lan nhanh đi, bao phủ Lý Hỏa Vượng.
Lửa cháy hừng hực, thiêu đốt mọi thứ của Lý Hỏa Vượng, bề ngoài của cậu đang dần giống với Thủ Tam cháy đen.
Không biết có phải do ăn vào dược vật hay bởi vì lửa đốt toàn thân, những gì Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đều vặn vẹo thành hình sóng.
Hài cốt ở bốn phía vốn nên nằm yên bắt đầu mọc ra như cây cối, vừa mọc ra vừa vặn vẹo.
"A ... A ... A!"
Tùy theo Lý Hỏa Vượng gào thét, lửa giống như tìm được lối vào, nháy mắt chui vào, bắt đầu từ bên trong đốt cháy nội tạng của cậu.
"Huyền Dương tiểu hữu, đến lúc rồi."
Thủ Tam bước tới rút ra Đại Thiên Lục bên hông Lý Hỏa Vượng, trải nó ra trước mặt cậu.
Lý Hỏa Vượng bị hai tầng đau đớn hành hạ đến mức sống không bằng chết, cậu nhìn xuyên qua ánh lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận