Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1227: Long Vương Miếu (2)

Những xương cốt này không phải khảm ngẫu nhiên mà là có quy luật, bọn họ cầm xương cốt khảm vào bức tường vẽ ra bức tranh.
“Đó là người?”
Trên vách đá dưới vực sâu, xương rậm rạp vẽ ra hình người, thoạt nhìn to lớn như ngọn núi, nương ánh huỳnh quang không thể chiếu sáng không đến toàn cảnh.
Chỉ có thể dựa vào ký ức từ trên xuống dưới ghép lại, ở trong đầu mô phỏng ra một bóng người mơ hồ.
Vèo!
Trong đầu Lý Hỏa Vượng bỗng vang lên rồi chuông cảnh báo, tất cả xúc tu đẩy mạnh, thân thể di chuyển nhanh, chỉ mành treo chuông né tránh một bóng đen bay tới.
"Tóc?" Không đợi Lý Hỏa Vượng xem rõ ràng là cái gì, cái cục to còn hơn nhà lầu kia chui vào trong bóng tối.
Tùy theo dần dần tới gần, lực cản lớn dần, trong nước không chỉ có đản dân và thủy hầu tử, sợ rằng còn có thứ khác vào Long Vương Miếu bái tế.
“Phụ thân mau nhìn kìa, trong bụng của người xương trên tường có miếu!”
“Miếu trong bụng? Ta muốn tìm là Long Vương Miếu chứ không phải ngũ tạng miếu!”
Nghe lời của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cúi đầu nhìn, trông thấy một miếu thờ tối đen âm u khảm trong vách đá, vị trí của nó vừa lúc là phần gan của hình người xương trong tranh.
Khi nhìn rõ chữ trên tấm biển gỉ sen, Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút, đây là nơi hắn muốn tìm!
Bóc một tiếng, ba viên đá huỳnh quang bị áp lực nước mạnh mẽ đè vỡ, mọi thứ xung quanh lại lần nữa rơi vào tối tăm.
Khoảnh khắc ánh sáng tắt, dòng nước bắt đầu chảy xiết, các vật sống mơ hồ đang từ nơi sâu hơn trong kẽ nước nhanh chóng bơi lên. Trong tối đen, Lý Hỏa Vượng chỉ thấy từng hàng vảy.
Tuy không biết đối phương rốt cuộc muốn làm trò gì, nhưng Lý Hỏa Vượng biết đối phương khẳng định sẽ không khiến chính mình dễ dàng tới gần Long Vương Miếu.
Lý Hỏa Vượng quay đầu hét hướng chỗ bóng tối có mùi máu nồng nhất:
"Làm việc! Áo Cảnh Giáo chỉ có bấy nhiêu năng lực sao?”
Lý Hỏa Vượng mới nói xong không lâu chợt nghe tiếng gỗ va đập trong nước, nước biển bị sâu mềm mấp máy khuấy động càng hỗn tạp.
Khi mấy chục tín chúng Áo Cảnh Giáo cùng Nhuận Trí Ngũ Hành, sâu rậm rạp chui vào máu thịt tối đen, chia sẻ tất cả đau đớn, các loại tiếng kêu như quỷ như thú thê thảm vô nhân đạo không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Có sâu mấp may, tua trắng làm bạn trong nước, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc đi tới trước Long Vương Miếu tối đen.
Lý Hỏa Vượng lại từ trong ngực lấy ra ba viên đá huỳnh quang ném vào Long Vương Miếu, trong miếu thờ trống rỗng, từng xác chết không đầu chổng ngược xếp ngay ngắn đầy ắp trong miếu.
“Ta không quan trọng mấy thứ đó, đây là việc của các ngươi! Bám giữ bọn họ! Ta đi lấy cống phẩm! Đánh nhanh thắng nhanh!"
Sâu và tua trắng rậm rạp nhanh chóng tuôn vào Long Vương Miếu.
Có chúng nó hộ tống, Lý Hỏa Vượng cấp tốc thay đổi vị trí, xúc tu uốn éo vọt vào trong.
Một xác chết không đầu bẻ khớp, nhào về phía Lý Hỏa Vượng giống như sao biển, nhưng giây sau đã bị bàn tay hình thành từ đám sâu chộp lấy, cưỡng ép kéo đi.
Tùy theo các loại chướng ngại bị dọn sạch, Lý Hỏa Vượng cuối cùng nhìn thấy bàn thờ to lớn, hai long mạch khoanh tròn trong cái đĩa bạch ngọc đặt trên bàn.
Bên trên long mạch quả nhiên An Tức hoàng đế còn có hoàng đế La Sát Quốc, các khớp xương bị san hô đâm xuyên quỳ vái thứ trên tường.
Từng lũ màu vàng bị rút ra từ long mạch, trông như vàng lá, Lý Hỏa Vượng bơi xuôi theo hướng kia, tầm mắt dừng lại ở trên tường.
Lý Hỏa Vượng phi thường khẳng định, cái gọi là Tứ Hải Long Vương này không phải rồng, tuy thoạt nhìn nó giống như thành rồng, nhưng xem tranh trên tường càng giống từng đoàn xúc tu thối nát cắm đầy vảy và vuốt rồng.
"Đây rốt cuộc là cái quỷ gì?”
Thời gian gấp gáp, Lý Hỏa Vượng cấp tốc bơi tới gần, bắt đầu hai long mạch thắt gút, kéo chúng lao ra ngoài Long Vương Miếu.
Nhưng khoảnh khắc hai long mạch thoát khỏi bàn cúng thì nguyên Long Vương Miếu rung bần bật, hơi thở khủng bố tràn ngập.
Lý Hỏa Vượng vô cùng cảnh giác nhanh chóng xoay người, nhìn về hướng thứ kỳ lạ phía trước bàn thờ.
Nhưng mà thứ kia không động, động là thứ khác.
Cảm giác được miếu thờ kịch liệt run rẩy, hơi thở khủng bố càng lúc càng mạnh, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng hiểu được cái gì từ dòng chảy của nước không bình thường.
Hắn vội hét hướng người khác:
"Mau đi ra! Miếu này đang chìm xuống!”
Long Vương Miếu đã tách khỏi vách đá, rơi xuống sâu hơn.
Bọn họ đang ở sâu trong khe biển, nếu rơi xuống nữa thì rơi biết sẽ rớt tới đâu.
Hơn nữa hơi thở đáng sợ dần tăng mạnh hiển nhiên truyền đến từ sâu trong nước biển.
Khi cảm giác được miếu thờ không ổn, Áo Cảnh Giáo chúng và Vũ Sư Cung theo Lý Hỏa Vượng dẫn dắt lao ra ngoài miếu.
Những xác chết không đầu và đản dân, thủy hầu tử không ngừng từ bên ngoài tràn vào thì đều bất chấp tất cả tuôn vào, định chặn bọn họ ở trong miếu thờ, một bên muốn đi còn một bên muốn giữ lại, hai bên lao vào dây dưa.
Bùm!
Gạch ngói vụn đen ngòm bắn tung tóe, Lý Hỏa Vượng nửa người dính vào Vũ Sư Cung, mang theo bọn họ chui ra từ nóc miếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận