Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 592: Kiệu (1)

"Hỏa Vượng!" Một tiếng thét điếc tai vang lên, Lý Hỏa Vượng bản năng dùng tay che lỗ tai của mình.
Đây là giọng của Dương Na, Lý Hỏa Vượng tuyệt đối sẽ không nhận sai, nhớ tới bộ dạng tuyệt vọng của cô làm tim hắn đau như bị dao đâm.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn bịt tai, tự an ủi:
"Bên kia nhất định là ảo giác, bên kia quá nhiều trùng hợp, bên kia là ảo giác! Ta không nên để ý sự tình bên đó, bên kia là ảo giác!"
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một mình thật lâu, cố gắng gạt bỏ bóng dáng của Dương Na ra khỏi đầu.
Khi Lý Hỏa Vượng buông xuống xúc tu bịt tai thì không còn cảm giác ù tai, lòng thầm lo sợ thở phào một hơi.
Có vẻ như ảo thính này là di chứng lúc trước, về sau gặp tai họa chưa từng thấy phải cẩn thận hơn, không chừng chúng nó còn có thể làm năng lực của Hắc Thái Tuế vô hiệu.
"Ha ha ... Xem bộ dạng sống dở chết dở của ngươi, chết còn sướng hơn sống.”
Phớt lờ lời châm chọc của Hồng Trung, Lý Hỏa Vượng lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh lặng lẽ chữa thương cho mình.
“Ta ăn nhiều khổ, rồi sẽ đến lúc cuối cùng, luôn có hy vọng thoát khỏi sinh hoạt sống không bằng chết này! Chỉ cần ta nghĩ biện pháp ép hỏi Bắc Phong khai ra cách thoát khỏi ảo giác ...”
"Tam văn tiền."
"Không đãng bình."
"Bán văn tiền, ta thắng."
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng mở ra bài lá cây, ba người khác chán nản ném bài đi:
“Sao ngươi lại thắng nữa chứ, cao nhân, chắc không phải ngươi dùng thần thông đổi bài chứ?”
“Ta mà dùng thần thông thì trực tiếp cướp các ngươi cho rồi, lòng vòng như vậy làm gì? Đừng nói nhảm, dám chơi dám chịu, nhanh chóng móc tiền."
Một ít bạc vụn xỉn màu, một mớ tiền đồng cũ mới khác nhau bị đẩy đến trước mặt của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng tẩy bài chuẩn bị đánh thêm một ván thì sàn tàu trên đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng giậm chân:
“Thuyền sắp cập bờ! Đến Hạnh Đảo rồi!”
Nghe lời này, vô luận là đánh bài hay xem bài đều hùa nhau lên khoang thuyền.
Khi hai chân của Lý Hỏa Vượng đứng trên bến cảng Hạnh Đảo, hắn thở hắt ra, rốt cuộc đến nơi.
Nhưng tiếp theo nên làm gì thì Lý Hỏa Vượng hơi khó xử, tuy Gia Cát Uyên kêu hắn đi tìm hắn ta, nhưng nghe người lái đò nói nguyên Hạnh Đảo to cỡ một nửa Giang Nam Đạo, nơi lớn như vậy, hắn biết đi đâu tìm Gia Cát Uyên?
Lý Hỏa Vượng suy tính một lúc, móc một tờ giấy vàng ra khỏi người, tìm người nên dùng phù lục bói thẻ.
Nhưng muốn bói toán phải dùng xương người, cái này hơi khó kiếm, hắn căn bản sẽ không chuẩn bị những thứ này.
Tuy rằng khó khăn nhưng Lý Hỏa Vượng suy tư hết nửa ngày, nghĩ ra một cách thay thế.
Trước tiên dùng dao rạch tay cụt đang khép lại, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng thọc tay vào máu thịt cầm xương cánh tay rút mạnh ra.
Tùy theo đau nhức thấu óc và cảm giác trống rỗng, Lý Hỏa Vượng giống như nhổ củ cải vậy, rút nguyên khúc xương tay dính máu thịt nhầy nhụa.
Muốn bói một quẻ nhưng khó tìm xương người ở làng chài nhỏ Hạnh Đảo, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dùng chính mình, may mà dùng xong rồi xương cốt không bị hư.
Sau khi dùng xương tay của mình bói toán xong, Lý Hỏa Vượng cắm xương rạn nứt vào trong máu thịt lại.
"Tiếp theo là đi tìm nơi giống khe nứt của xương.” Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm, đi hướng làng chài nhỏ ven biển.
Toàn bộ thôn cũng không lớn, đi vài bước có thể gặp người quen.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy người phụ nữ sắc mặt vàng vọt từ xa dẫn theo con gái mua bánh bao chay. Nàng do dự thật lâu, cuối cùng mua bánh bao thuần chay cho mình, mua nửa bánh bao nhân đường đỏ cho con gái.
Nhìn hai mẹ con nghèo, Lý Hỏa Vượng mềm lòng, giật nhẹ dây cương khiến xe ngựa đến gần.
Người phụ nữ nhìn thấy Lý Hỏa Vượng vội vàng cúi đầu vái chào, dường như nhớ đến điều gì, biểu cảm rất là kinh sợ:
"Ân công ... ".
Cô bé thì ngại ngùng nhào vào ngực của mẫu thân, không dám ngẩng đầu.
"Ngươi mang nữ nhi ngươi đến Hạnh Đảo làm gì?” Lý Hỏa Vượng quan sát rồi hỏi.
Người phụ nữ sợ hãi rụt rè trả lời, không dám nhìn mặt của Lý Hỏa Vượng, biểu cảm rất nhút nhát:
“Nam ... nam nhân của ta đã chết, ta đến đây tìm thân thích.”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, thò tay vào ngực móc ra số tiền mình thắng nhờ đánh bài lá cây trực tiếp nhét vào tay cô bé.
“Đứa nhỏ tuy còn nhỏ nhưng một bữa cơm chỉ ăn nửa cái bánh bao chay đường đỏ thì không được, cầm tiền đi mua ít đồ ăn cho cô bé đi.”
Không đợi phụ nhân kia có phản ứng khác, Lý Hỏa Vượng đã điều khiển xe ngựa chạy hướng khách điếm ở phương xa.
Phù lục bói toán nói hữu dụng cũng hữu dụng, nói vô dụng đúng là vô dụng thật, không thể nắm rõ được, bói toán xong còn phải chờ cơ duyên tự đưa tới.
Vừa lúc có thể thừa dịp cơ hội này đến khách điếm nghỉ lấy sức, dưỡng tinh thần sung mãn ứng đối nguy cơ sắp đến.
Đi vào khách điếm vẫn lặp lại ba việc, rửa mặt súc miệng, ăn cơm, ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận