Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 251: Gặp lại sư thái (2)

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhét sách vào ngực, lại cầm chồng bánh ngọt tiếp tục bước trên đường đất.
Rốt cuộc khi trăng sáng treo cao, Lý Hỏa Vượng trở lại sơn môn của An Từ Am.
Lại nhìn đôi câu đối hình thoi nữ thư kia, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Sư thái, ta lại đến! Nhìn xem ta mang gì đến cho các ngươi này!”
Lý Hỏa Vượng hưng phấn vừa la to vừa đi vào An Từ Am đen ngòm.
“Trong am không đốt đèn sao? Hơi lười đấy.”
Lý Hỏa Vượng vừa bước vào miếu Bồ Tát rách nát bỗng nhiên cảm giác hơi kỳ lạ.
“Tại sao ... không hôi?”
Lý Hỏa Vượng ném bánh ngọt đi, đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, khiếp sợ phát hiện trong An Từ Am vốn nồng nặc mùi hôi đều không còn.
"Không đúng! Ra vấn đề lớn!"
Nỗi lòng Lý Hỏa Vượng rối loạn bất chấp cái khác, nhấc chân lao vào sâu trong am.
“Tĩnh Tâm sư thái! Diệu Âm! Diệu Tâm! Các ngươi ở đâu?”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng không ngừng quanh quẩn trong am, nhưng không ai trả lời, cậu hoàn toàn luống cuống.
Lý Hỏa Vượng bỗng nghe thấy phương xa có động tĩnh gì, vội vàng vọt tới, chờ khi tới gần mới phát hiện, đó là tiếng heo thở hổn hển.
Khi Lý Hỏa Vượng đến chuồng heo phía sau nhà vệ sinh thì cảnh tượng trước mắt khiến cậu hóa đá.
Một người mập cỡ một căn nhà nhỏ đang nằm trong chuồng heo, đám heo nhỏ mọc lông đen vây quanh nàng như đang uống sữa.
Nhưng chúng nó không phải uống sữa, chúng nó đang ăn thịt người!
Răng cấm của con heo thường dùng để ăn nước rửa chén và phấn đang khép mở xé miếng thịt đầy mỡ trên người tên mập to lớn xuống nuốt vào trong bụng, mũi các con heo dính đầy máu, vui vẻ ăn.
“Cút xéo!”
Lý Hỏa Vượng đỏ mắt rút kiếm lao xuống, đám heo chưa kịp quay đầu đã bị chém ngang thành hai khúc.
Heo đen khác bị Lý Hỏa Vượng toàn thân sát khí hù sợ tới mức chạy tứ tán.
Khi Lý Hỏa Vượng đến gần tên mập đã chết kia, cậu nâng cái đầu bị cắn chỉ còn nửa khuôn mặt lên, chậm rãi quỳ xuống, đó là mặt của Tĩnh Tâm sư thái.
"A a a!" Tiếng hét xé trời xanh của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn trong An Từ Am.
Lý Hỏa Vượng ôm chặt mặt của sư thái, giọt lệ rơi xuống đất. Tĩnh Tâm sư thái đã chết, người duy nhất tốt với cậu trên cõi đời này mang theo hy vọng của cậu rời xa nhân thế.
"Là ai!" Gần như điên cuồng, Lý Hỏa Vượng giống như cuồng phong lao ra chuồng heo, cầm kiếm lùng sục kẻ địch trong am.
Nhưng trừ tìm được càng nhiều xác chết của ni cô ra, Lý Hỏa Vượng không tìm được bất cứ người nào tồn tại.
Tĩnh Tâm sư thái đã chết một khoảng thời gian, vô luận hung thủ là ai thì đã sớm rời đi.
"Đây rốt cuộc là ai giết?!” Ý nghĩ này cơ hồ tràn ngập đầu óc Lý Hỏa Vượng, nhưng khi cậu rút kiếm vọt hướng sơn môn thì dần chậm lại.
Mắt Lý Hỏa Vượng đầy tơ máu quay về chỗ Tĩnh Tâm sư thái, lại rút trường kiếm đào hố ngay bên cạnh, cậu muốn chôn sư thái, không muốn sau khi sư thái chết bị heo cắn.
Muốn chôn sư thái phải đào hố rất lớn, Lý Hỏa Vượng đào rất lâu, mãi đến giữa trưa hôm sau mới miễn cưỡng đào xong.
Khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị đẩy sư thái xuống hố thì phát hiện một điều lạ thường, xác chết của sư thái qua một buổi tối nhưng không bốc mùi, không có ruồi bọ gì bay tới.
Nhìn thấy tất cả điều này, Lý Hỏa Vượng bản năng nhớ lại những xác chết trên mặt nước, chúng nó cũng không bốc mùi, cũng sống động như thật.
"Chẳng lẽ bọn họ đều là bị cùng một nhóm người giết? Người bị giết sẽ không tiếp tục thối rữa? Bọn nó là ai?!"
"Có gì đó kỳ lạ, khoan!”
Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện chính mình xem nhẹ cái gì, suy tư một lát sau, cậu nhanh chóng xông đến chuồng heo nhìn đám heo lông đen lúc trước bị cậu giết.
Trải qua một buổi tối cộng thêm ban ngày, đám heo bị Lý Hỏa Vượng giết cũng không có con ruồi nào bay tới hay tỏa mùi hôi.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo ra khỏi chuồng heo, khó tin nhìn bốn phía không chút dấu vết đánh nhau.
Ở thế giới nào thì mục rữa là khâu không thể thiếu.
Nhưng giờ phút này, thế giới này giống như bỗng xuất hiện vấn đề, thối rữa bị mất hiệu nghiệm.
"Có lẽ ... Sư thái cũng không phải bị người khác giết."
Lý Hỏa Vượng chậm chạp nhận ra, quay đầu nhìn Tĩnh Tâm sư thái, làn da vốn nên thối rữa mọc đầy bọc mủ và giòi bọ ghê tởm, nhưng lúc này cực kỳ bóng loáng và trắng nõn.
‘Thối rữa’ biến mất khỏi thế giới này.
Hai tay Lý Hỏa Vượng nổi gân xanh đẩy mạnh, xác chết Tĩnh Tâm sư thái bị đẩy xuống hố to do cậu đào.
Ngay sau đó, hai đầu gối Lý Hỏa Vượng chạm đất, vốc từng nắm đất chôn thân thể rách nát của sư thái.
Một miếng gỗ vẽ hình bánh ngọt cắm ở trước mặt sư thái.
Lý Hỏa Vượng mặt xám như tro tàn xếp bánh ngọt thành hàng ngang trước mộ của sư thái, giống như bày đồ cúng.
Tĩnh Tâm sư thái đã chết, cùng chết với sư thái là ‘thối rữa’ trong thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận