Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 991: Sân khấu kịch

"Được rồi, được rồi, ta không cười nữa, ông nhà ngươi đừng đi.” Dưới sự lôi kéo của La Quyên Hoa, Lữ Cử Nhân cuối cùng ngồi xuống ghế dựa.
Hai người cùng nằm trên một chiếc ghế dựa có chút chật, nhưng hai người đều không để ý.
"Ông nhà, thật ra ta gả cho ngươi, ta cũng không hối hận, con người ngươi, có chút nhút nhát, nhưng mà tâm địa tốt."
Lữ Cử Nhân cứ nằm như vậy, nghe thê tử của mình mở lòng với mình.
"Nếu là người khác phát đại tài, khẳng định đi tìm vợ nhỏ rồi, nhưng ngươi sẽ không.”
"Lúc trước khi Tú Nhi ra đời, vừa nhìn thấy là nữ, mặt của cha ngươi đều đen như đáy nồi, kết quả ngươi mừng rỡ giống như khỉ."
Nói đến đây, La Quyên Hoa chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức ngẩng cổ, trên mặt lộ ra một tia gian xảo.
"Ai, cha ngươi có nói, sau khi hắn chết đi, nhất định sẽ để lại rạp hát này cho ngươi không? Ví dụ như giấy gì đấy.”
"Khụ" Lữ Cử Nhân ho nhẹ một tiếng, trở mình: “Chuyện này lôi cha ta vào làm gì.” "Chậc! Chuyện này ngươi sao có thể không cẩn thận hơn một chút? Ta nói cho ngươi biết, đừng nhìn đệ đệ của ngươi thoạt nhìn ngốc ngốc, thật ra rất thông minh, đừng để đến cuối cùng chuyện gì tốt đều bị đứa nhỏ chiếm hết."
Lữ Cử Nhân bỗng nhiên ngồi dậy, biểu cảm trở nên có chút hoang mang.
“Đừng có vừa nói đến chuyện này, liền muốn bỏ chạy, không có cái này rạp hát này, đợi già rồi, ta với ngươi ra đầu đường xin ăn à?"
"Không phải, ngươi nghe, sao bên ngoài không hát nữa?"
La Quyên Hoa nghe thấy những lời này, lập tức nghiêng tai nghe, phát hiện rạp hát trước mặt quả thật không còn tiếng hát hí khúc, ngược lại có thêm mấy tiếng ồn ào.
“Thế này là thế nào? Chẳng lẽ là biểu diễn hỏng rồi?"
"Ngươi mang theo Tú Nhi, đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta đi xem một chút.”
Lữ Cử Nhân nói xong xuống ghế dựa, liền đi về phía cửa hông.
Nhưng mà ngay tại lúc tay của hắn vừa chạm vào chốt cửa, cả cánh cửa gỗ trong nháy mắt bị người đá văng, một đám người đầu quấn khăn trắng, vai khoác vải đen xông vào.
Người xông lên phía trước nhất chính là một lão ăn mày với vết lở loét trên mặt, Lữ Cử Nhân đã nhìn thấy ông ta ở lối vào chợ.
Lúc này trong tay hắn cầm một cây dao phay, vung nó một cách diễu võ giương oai, xông lên, trực tiếp một đao chém thẳng vào ngực Lữ Cử Nhân.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lữ Cử Nhân, lão ăn mày giải hận cười ha hả.
Những người giàu có từ nhỏ đến lớn ăn ngon mặc đẹp như các ngươi cũng biết đau à! Các ngươi thế nào là đói không? Các ngươi có biết đau khổ là như thế nào không! Các ngươi biết cảm giác bị người khác sỉ nhục và coi thường là như thế nào không?"
" Ông trời không công bằng, vậy hôm nay đổi luôn ông trời! Để cho các ngươi cũng nếm thử khi mùi vị làm người nghèo là như thế nào!"
Lữ Cử Nhân cảm giác được cơn đau dữ dội nhìn đám người trước mặt, hắn vẫn đang đuối sức bỗng nhiên đẩy lão già trước mặt ra, quay người hét lên với La Quyên Hoa đang ngồi trên ghế tựa: "Quyên nhi! Chạy mau!"
Hét lên với nàng xong, Lữ Cử Nhân vừa mới chuẩn bị quay người ý muốn ngắn chặn những người này lại, nhưng vào lúc này, một chiếc búa sắt đã hung hăng đập vào đầu của hắn.
Xương cốt Lữ Cử Nhân khẳng định là không sánh bằng sắt, đầu bị gõ xẹp xuống, thân thể cứng đờ ngã xuống đất.
”Ông nhà!" La Quyên Hoa sụp đổ hét lên, không để ý những tín đồ Pháp Giáo này lao về phía thi thể của Lữ Cử Nhân trên mặt đất.
Một bà già cao lớn thô kệch trong đám người lao tới, giơ cây kéo trong tay lên, trong mắt mang theo hận ý nghiến răng nghiến lợi trực tiếp đâm vào cổ của nàng.
“Ta cho ngươi hưởng phúc! Ta cho ngươi hưởng phúc! Đều là mệnh phụ nữ! Dựa vào cái gì ta chỉ có thể chịu cực khổ, ngươi có thể hưởng phúc!"
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt La Quyên Hoa dần mờ đi, bà lão cầm cây kéo và đi về phía Tú Nhi đang khóc trên mặt đất.
Thấy bà sắp ra tay, lão ăn mày vừa mới bị Lữ Cử Nhân đẩy ngã mông xuống đất xông tới, bế Tú Nhi lên.
“Ngươi muốn làm gì! Con bé mới bao nhiêu tuổi! Tim của ngươi rốt cuộc có phải là bằng thịt hay không! Đến một đứa bé như vậy cũng muốn ra tay!"
"Tránh ra!"
"Ta không cho!"
Ngay khi hai người đang giằng co, những người khác xông vào hậu viện bắt đầu vơ vét.
Nhìn thấy cảnh này, hai người lập tức gạt bỏ mâu thuẫn, vội vàng xông vào theo, sợ chậm người khác một bước, đồ tốt sẽ bị cướp hết.
Nhưng mà không lâu sau, tất cả mọi người một mặt xúi quẩy lần nữa ra đến đường lớn.
Rất hiển nhiên, rạp hát hậu viện không có nhiều đồ tốt.
“Ta biết được nhà bọn họ ở đâu! Tất cả đi theo ta!"
Nghe thấy những lời này tất cả mọi người ồ ạt đi về phía đường lớn.
Trong đám người gã da xanh với hình xăm rồng trên cánh tay còn tiện tay phóng hỏa bên trong rạp hát.
Lão ăn mày ôm Tú Nhi đang khóc đi ở cuối đám đông.
Trước đây hắn ăn bữa được bữa mất, thể lực cũng không tốt, lại ôm một đứa bé, dần sắp không theo kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận