Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 421: Quỷ đến (1)

“Ta đã bảo tất cả qua đây, không nghe thấy sao?” Giọng của Lý Hỏa Vượng đanh lại, người khác lần lượt đến gần.
Khi thấy quan tài trống rỗng thì mọi người thoáng chốc trợn to mắt, bọn họ nhớ rõ là đã vùi người kia vào rồi mà.
Nhìn bọn họ, Lý Hỏa Vượng châm chước lời sắp nói, chậm rãi mở miệng nói:
"Các ngươi bị lừa, căn bản không có rút dương, đây chỉ là lời đồn. Không cần thiết treo tim treo gan."
"Điều này không thể nào?" Trên mặt Dương Hoành Chí mang theo cực độ kinh ngạc, thời gian dài như vậy lòng người hoảng sợ, đơn giản là tự dọa mình?
"Sự thực bày ra trước mắt, các ngươi còn chưa tin sao? Ngươi đi kêu tất cả người của Thất Huyện tụ tập lại, ta có lời muốn nói với họ.”
Nghe Lý Hỏa Vượng ra lệnh, biểu cảm của Dương Hoành Chí do dự, mặt lúc xanh lúc trắng đứng yên tại chỗ suy tư cái gì.
"Như thế nào, đừng quên thân phận của ta, chẳng lẽ đối phó loại chuyện này, thư sinh như ngươi rành hơn Giam Thiên Tư sao?”
Lời này cuối cùng thuyết phục Dương Hoành Chí, hắn che vết thương trên cằm đi ra ngoài:
“Đại nhân chờ chút, bản quan ... Bản quan đi xem hài tử trước đã.”
Dương Hoành Chí nói xong mang theo đám bộ khoái tán đi, Lý Hỏa Vượng lại đút kiếm dính máu vào vỏ, đi về khách điếm.
Sau khi về khách điếm, Lý Hỏa Vượng báo cho Cao Trí Kiên vẫn đang sợ teo tim biết mọi chuyện đều là lời đồn.
“Không sao rồi, đây chỉ là một đám người đáng thương bị lừa, đợi một chút giải thích rõ là được.”
Lý Hỏa Vượng ngồi cạnh bàn bát tiên nói với tên to con ở trước mặt.
Khi biết hết thảy đều là âm mưu, toàn bộ Thất Huyện không có nguy hiểm gì thì Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng rất nhiều, loay hoay cả buổi thì ra chỉ là một đám người bị Tọa Vong Đạo lừa.
Giúp những người này thoát khỏi bị Tọa Vong Đạo lừa gạt là một nhẽ, Lý Hỏa Vượng cũng không quên mục đích đến nơi này của mình.
Mặc kệ đối phương phái Giam Thiên Tư nào đến, chỉ cần cậu giúp người đó giải quyết phiền phức trước, vậy người đó không muốn tiếp xúc với cậu cũng không được.
Mọi chuyện khó ở bước đầu tiên, chỉ cần móc nối với Giam Thiên Tư thì chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn nhiều.
"Ha ha ha, người của Thất Huyện này đều ngốc hay sao mà tin lời nói dối rút dương.” Cẩu Oa cười châm chọc.
“Bỏ ngươi vào tình huống người người đều nghe theo thì ngươi cũng sẽ như vậy thôi.”
Khi thấy con phố bên ngoài vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt, Lý Hỏa Vượng đặt tách trà xuống, đi ra ngoài.
“Rốt cuộc đến rồi, mang theo binh khí đi, chờ chút nữa các ngươi hãy đứng ngoài đám đông, giúp ta trông chừng, miễn cho phức tạp."
Cũng không biết Dương Hoành Chí dùng biện pháp gì thông báo, nha môn của huyện bị đám người vẻ mặt khủng hoảng bao vây kín, trên tường, nóc nhà cũng đứng đầy người.
Hàng nghìn, vạn người chen chúc với nhau, giống như một đám ruồi bọ xí xô xí xào.
Dương Hoành Chí lén lại gần Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt hưng phấn nhìn cậu:
“Chân nhân thấy như vậy đủ chưa? Trên cơ bản mỗi hộ đều phái ra một người đến.”
Vừa rồi Dương Hoành Chí về nhà xem, phát hiện của quý của nhi tử thật sự không thu nhỏ.
Nhìn đám đông rậm rạp xung quanh, Lý Hỏa Vượng gật đầu, vài bước nhảy người lên, nhảy lên sư tử đá trước cửa nha môn.
“Các vị hương thân phụ lão của Thất Huyện, tất cả đừng hoảng! Ta ở đây là nói cho các ngươi, căn bản không có quỷ trộm của quý, các ngươi đều bị lừa! Rút dương rút âm đều là giả! Đây là lời đồn mà thôi!"
Lý Hỏa Vượng thốt ra lời này gây bạo động, mọi người bàn tán xôn xao.
"Ring ring ring!"
Tiếng chuông chói tai chui vào màng nhĩ của mọi người, khiến những người có mặt theo bản năng bịt tai lại.
Khi tiếng nghị luận bị tiếng chuông đè xuống thì Lý Hỏa Vượng ngừng lắc Đạo Linh, ném nó cho Xuân Tiểu Mãn đứng bên cạnh.
Nhìn mọi người chậm rãi thả tay bịt lỗ tai xuống, Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, trực tiếp cất cao giọng lặp lại:
“Các vị, cái gọi là Khiêu Đại Thần bị rút dương mà chết đã bị ta và Dương huyện lệnh kiểm tra, người kia chỉ giả chết, không biết trốn đi đâu rồi!”
"Hơn nữa các ngươi ngẫm lại xem, các ngươi có ai thấy tận mắt người nào rút dương vào trong bụng chưa? Nhớ kỹ, không phải nhi tử của ai nói, hàng xóm của ai nói mà là các ngươi thấy tận mắt, có không?!”
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, người của Thất Huyện đều lộ vẻ mặt do dự.
Khi Lý Hỏa Vượng cho rằng kế tiếp bọn họ sẽ vứt bỏ nỗi lo này thì hiện trường vang lên âm thanh khác.
"Có!" Một phụ nhân tóc muối tiêu ôm con của mình còn nằm trong tã lót run rẩy tiến lên.
Nàng run rẩy mở ra từng lớp áo, giơ cao đứa bé trần trụi cho người khác xem.
"Các ngươi nhìn thấy không? Của quý của hài tử của ta đã bị khóa! Người này là tên lường gạt! Các ngươi đừng tin hắn!"
Lý Hỏa Vượng cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước mắt, khi xác định người này cũng không phải Tọa Vong Đạo giả trang thì cậu chuyển tầm mắt qua đứa bé trong tay nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận