Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 698: Tọa liên (2)

Nhưng tin tức này cũng không thể trợ giúp Lý Hỏa Vượng cái gì, muốn giải quyết thiên tai căn bản không thể nào là chuyện hắn có thể làm, hắn thậm chí không biết nên bắt tay vào từ đâu.
Lý Hỏa Vượng lại liếc nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, rít qua kẽ răng:
“Giam Thiên Tư rốt cuộc đang làm trò gì, thật sự tính khiến thiên hạ đại loạn sao? Cứ tiếp tục như vậy thì chỗ hẻo lánh này sẽ bị mất!”
“Tiểu Hài, lấy bồ câu đưa lại đây!” Lý Hỏa Vượng thò đầu ra, tay cầm tín vật lúc trước Liễu Tông Nguyên đưa cho mình, sai khiến Dương Tiểu Hài ở trong sân.
"Bồ câu đưa tin? Không có, ta bắt con chim sẻ định nướng ăn, dùng đỡ được không?”
“Được!”
Lý Hỏa Vượng muốn Liễu Tông Nguyên tìm hiểu rõ ràng giờ phút này Giam Thiên Tư rốt cuộc có chuyện gì, thiên tai lần này kéo dài bao lâu nữa.
Chim sẻ mang theo thư của Lý Hỏa Vượng, chân buộc mảnh trúc mãn nguyệt nhanh chóng biến mất trên bầu trời đen ngòm.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chưa kịp thở phào thì trong sân rộ lên tiếng hét.
Khi Lý Hỏa Vượng lao vào sân liền trông thấy một vài thứ đang nằm sấp trên đầu tường, thò đầu vào.
Miễn cưỡng xem như con người, nhưng mình đầy bùn đất, thân thể gấp khúc gắn với nhau, thoạt trông giống như dùng từng miếng thịt thối làm gạch.
Thứ duy nhất giống nhau là bọn chúng và tai họa lúc nãy đều cười toe toét.
“Tiêu rồi, bọn họ đều biến thành quỷ, đến tìm Bạch cô nương lấy mạng! Ta đã nói phải chôn xa một chút, cứ không chịu nghe, đòi chôn sau núi!”
“Đừng ồn ào nữa! Những xác chết này chẳng qua bị cái gì bám vào người, chẳng có gì đáng sợ! Trên thế giới này căn bản không có quỷ!”
Bạch Linh Miểu và Nhị Thần mang khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng, mỗi người một bên, rút ra Tử Tuệ Kiếm cùng kiếm tiền đồng, đi theo Lý Hỏa Vượng cùng nhảy lên đầu tường.
Ba chỗ đầu tường trong đại viện, mỗi người một bên giải quyết đống linh tinh này thoải mái như xắt rau.
Những tai họa tầm thường quá yếu với Lý Hỏa Vượng.
Mắt thấy cục diện lại lần nữa ổn định thì Lý Hỏa Vượng bỗng nghe hai sợi dây trong lòng mình có một sợi bị đứt.
Khi hắn quay đầu nhìn về hướng Nhị Thần thì thấy khuôn mặt dán lên không hiểu sao chỉ còn lại một nửa.
"Ha ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Nhị Thần vang khắp Ngưu Tâm Thôn, cô sử dụng tứ chi, giống như dã thú nhìn hướng từ đường Bạch gia:
“Lý sư huynh, mau đến đây!”
Lý Hỏa Vượng nhất thời lòng nóng như lửa đốt, tai họa vây công còn chưa giải quyết, Nhị Thần đã chạy mất.
Trong khi Lý Hỏa Vượng khó xử thì cửa lớn Bạch gia bị đá văng ra, Cao Trí Kiên khiêng cự kích trực tiếp một chiêu quét ngang thiên quân, thanh lý đống tai họa còn lại.
Cao Trí Kiên hét hướng Lý Hỏa Vượng ở trên đầu tường:
"Đi!"
Không còn nỗi lo về sau, Lý Hỏa Vượng lập tức mang theo Bạch Linh Miểu đuổi theo Nhị Thần.
Lý Hỏa Vượng trên đầu gối dán bùa nên tốc độ siêu mau, chỉ hai, ba bước đã đuổi kịp Nhị Thần chạy nhanh trên ngói xanh.
Khi Lý Hỏa Vượng sắp bắt được Nhị Thần thì cô xoay người nhảy vào từ đường Bạch gia.
Lý Hỏa Vượng đi qua cửa ngầm trên tường xông vào đại đường của Bạch Liên Giáo, truy tìm bước chân của Nhị Thần, cuối cùng xông vào phòng tối.
Nhị Thần đứng giữa vòng sách, cô đứng ở nơi đó cuồng cười.
Nhị Thần thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm chằm thì nước mắt màu xanh không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Nhị Thần hét muốn bể giọng với Lý Hỏa Vượng:
"Ha ha ha! Lý sư huynh! Chúng ta có lẽ thật sự sắp chết rồi! Ha ha ha! Tiên gia cảm thấy thế gian đã biến thành thế giới của chúng! Chúng muốn nương thân thể của chúng ta hạ phàm! Ha ha ha!"
"Chúng ta không có thứ gì để lại cho huynh, những thần thông thần đánh kê đông này của Bạch Liên Giáo, sau khi chúng ta chết có thể cho huynh dùng, ha ha ha ha ha ha!”
Trên khuôn mặt thú của Nhị Thần đan xen giữa cực độ vui sướng và bi thương trông vô cùng đáng sợ, nhưng Lý Hỏa Vượng chỉ nhìn thấy sự quan tâm của đối phương dành cho mình.
"Đừng nói những điều này, thiên tai sẽ qua thôi! Các ngươi cũng sẽ không chết! Ngoan, yên lặng ngủ một giấc đi.” Lý Hỏa Vượng lại dán mặt của mình lên mặt Nhị Thần.
"Lý huynh, như vậy vô dụng, ngươi mau đặt công đức ngọc liên thập nhị phẩm lên đầu của nàng, khiến nàng hai chân ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn Liên Hoa!”
Lý Hỏa Vượng nhìn theo đầu ngón tay của Gia Cát Uyên, trông thấy ngọc liên hoa tỏa ánh sáng dịu dàng.
“Mau lên Lý huynh! Nếu để đám tai họa kia thật sự chiếm cứ thân thể hồng nhan tri kỷ của huynh thì hết cứu!”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức làm theo, khi hắn đặt đóa ngọc liên lên đỉnh đầu của Nhị Thần thì tiếng cười ngừng bặt, tiếng khóc bị tiếng cười che giấu nháy mắt bạo phát ra.
“Khoan hãy khóc, bắt ấn Liên Hoa nhanh lên!”
Móng tay sắc bén của Nhị Thần xếp thành hình hoa sen khoa trương, ánh sáng tỏa ra từ đóa sen dọc theo bệ đỡ thẩm thấu vào người của Nhị Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận