Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 364: Thằng Nhi tử (2)

“Không, đợi chút, Lý Hỏa Vượng ngươi chớ bị bọn họ cuống vào trong, có lẽ những này chỉ là hắn định mà thôi, điều hắn định không nhất định là thật, nói không chừng hai người này cũng giống như Đan Dương Tử, tự cho là bản thân rất hiểu, nhưng là thật ra căn bản không hiểu gì!”
“Những điều này đều không phải là điều ngươi nên suy tính bây giờ, ngươi nên cân nhắc, hiện tại ta lạc đường gặp phải hai người này, tiếp theo đó bản thân nên làm gì, mới có thể khiến ta thoát ra!”
“Có muốn trực tiếp đứng ra, nói rõ ràng với bọn hắn hay không?”
Lý Hỏa Vượng gần như nghĩ đến vấn đề này đầu tiên. Mặc kệ đây cũng chỉ là suy nghĩ, trong tình huống không rõ được thực lực của đối phương, như vậy quá liều lĩnh rồi.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn một chút bóng tối xung quanh một lần nữa, trong lòng âm thầm nảy ra một ý nghĩ khác: “Lợi dụng năng lực cảm giác của mình đi theo đám bọn hắn từ xa, cùng đám bọn hắn rời đi?”
“Không được, ý nghĩ này còn không bằng cái trước nữa!”
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ nên lợi dụng hai người này như thế nào, để cho bản thân trốn thoát, cậu cảm giác có người đang nắm lấy ống tay áo của mình: “Lý..... Lý sư huynh..!”
“Suỵt! Đừng nói chuyện!”
Lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng rất nóng vội, nếu như bị hai người phía xa kia phát hiện, cơ hội duy nhất thoát khỏi chỗ này cũng không còn.
“Lý sư huynh, có người kéo cánh tay của ta, rõ ràng bên trái ta không có ai mà!” Lúc này Tôn Bảo Lộc gần như sắp khóc thành tiếng.
Lý Hỏa Vượng trong lòng đột nhiên lỡ một nhịp, dùng tay trái xuôi theo quần áo Tôn Bảo Lộc, chậm rãi lướt qua.
Ngay sau đó cậu mò thấy một cánh tay vô cùng thô ráp.
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng nắm chặt lấy thứ đó, trong nháy mắt cái tay đó lật lại, bắt lấy Lý Hỏa Vượng kéo về phía bóng tối.
“Keng” một tiếng, Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt rút kiếm hướng về phía đó ra sức chém một phát.
Xuân Tiểu Mãn cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, ngay lập tức móc huỳnh quang thạch ra.
“Soạt!” Ánh xáng xanh mơn mởn chiếu sáng lên bốn phía, nhưng không có bất cứ dị thường nào. Bốn phía đều không có gì cả.
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng tâm trạng bất định nhìn xung quanh, một cái mặt lõm, đạo sĩ trẻ người mặc một bộ hắc bào rất chật vật vọt vào bên trong huỳnh quang.
Hắn mặc đạo bào màu vàng, chân mang giày vải màu đen, đầu đội một cái đạo quan có in hình thái cực.
So sánh với Đan Dương Tử, dáng vẻ của người này càng giống với đạo sĩ trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng hơn.
Nhìn thấy nhau, hai nửa người đều đồng thời sửng sốt một chút, có điều rất nhanh đạo sĩ kia mở cái miệng răng nát ra nói: “Mau rút lui, Thằng Nhi Tử sắp đuổi tới rồi!”
Lý Hỏa Vượng nhớ giọng nói đó, là một trong những giọng nói vừa rồi!
Bộ dạng của hắn trẻ hơn nhiều so với giọng nói của hắn.
Khi thấy người này vội vã xông vào bóng tối, đám người Lý Hỏa Vượng vội vàng đi theo.
Mặc kệ Thằng Nhi Tử mà hắn nói là cái gì, nếu như ở nơi quỷ quái này khẳng định không phải là thứ gì tốt.
So với người kia, Lý Hỏa Vượng bọn hắn rất hiển nhiên chậm một chút, bởi vì bọn hắn còn phải kéo theo một cái Hắc Thái Tuế nặng mấy trăm cân.
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ, đạo sĩ kia có phải là lấy bọn hắn làm bia đỡ đạn hay không, hắn bỗng nhiên lại xông trở lại.
Hai ngón khép lại đặt ở bên miệng dùng sức cắn, dùng ngón trỏ và ngón giữa đang nhỏ máu kia, bắt đầu vẽ phù trong không trung: “Mau thu ánh sáng lại!”
Nhìn thấy bóng lưng gầy gò kia của hắn, Lý Hỏa Vượng do dự một giây sau, ra hiệu bằng mắt với những người khác, bọn họ lần lượt nhét đá lục bảo vào trong ngực.
Trong màn đen kịt, tiếng niệm chú của đạo sĩ kia truyền vào tai tất cả mọi người.
Loại tiếng niệm chú này rất đặc biệt, không giống như kinh Phật cũng không giống Đạo Quyết, dường như là một loại hệ thống hoàn toàn khác biệt.
“Úm bộ trá a bộ cửu chân ảnh! Cụ luân đà chính quang cấp ảnh! Diệu ứng thông linh thiên hàng linh cấp cấp ảnh!”
Khi tiếng niệm chú kết thúc, một loại cảm giác chèn ép nào đó truyền đến, Lý Hỏa Vượng lập tức cả người nổi da gà lên, có thứ gì đó không nói rõ được cũng không tả rõ được lướt qua người cậu.
Ngay sau đó cậu liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang nhanh chóng hạ xuống,
“Suỵt!” tiếng suỵt của đạo sĩ làm cho tất cả mọi người đứng lại tại chỗ.
Lý Hỏa Vượng cảm giác được có thứ gì lông lúc nhúc chui giữa hai chân mình, cảm nhận được sự run lẩy bẩy của nó, cậu biết được đó là Màn Thầu.
Nó đang sợ hãi, sợ hãi một vài thứ đang đến gần.
Lý Hỏa Vượng cảm nhận được mặt đất bắt đầu rung lên, trong bóng tối có thứ gì đó cực lớn đang đến gần.
Tiếng mặt đất rung chuyển càng ngày càng gần, gần đến mức Lý Hỏa Vượng đều có thể xuyên qua bóng tối mơ hồ kia, nhìn thấy hình dáng to lớn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận