Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1578: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Kết (1)

"Ta đã thấy nhiều loại tiểu tử như các ngươi rồi, luôn cho rằng chính mình lợi hại hơn tổ tiên, ngông cuồng chất vấn quy củ của tổ tiên, thực sự không biết mình đang làm cái gì!"
"Khi bề trên dạy ngươi thì ngoan ngoãn nghe đi! Đợi khi ngươi đến tuổi tác như ta thì tự nhiên sẽ hiểu!"
Một bàn tay duỗi ra từ lòng bàn tay trái của lão giả, bàn tay cầm quyển sách trên ghế thấp rồi cố gắng phủ nó lên mặt Gia Cát Uyên.
"Ta không muốn vào Minh Luân Đường này!" Hai tay Gia Cát Uyên gắt gao bảo vệ mặt của mình.
"Hừ! Việc này không phải do ngươi quyết định." Đợi khi Gia Cát Uyên phục hồi tinh thần lại thì phát hiện hai tay của mình đã xuất hiện ở trên ống tay áo của đối phương.
Mà quyển đệ tử quy trong tay đối phương lúc này giống như một ngọn núi lớn áp xuống mặt hắn ta.
Nhìn quyển sách đệ tử quy kia sắp áp tới mặt mình, Gia Cát Uyên không cách nào nhúc nhích thân thể tràn ngập tuyệt vọng trong lòng. Bây giờ thực lực giữa địch và ta chênh lệch quá lớn, chính mình căn bản không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào.
Nhưng ngay khi quyển sách đó sắp phủ lên mặt hắn ta, Gia Cát Uyên bỗng nhiên cảm giác được ngực mình nóng lên, ngay sau đó, đối phương vậy mà bị văng ra một cách khó hiểu, chính mình cũng có thể cử động lại.
Gia Cát Uyên kinh ngạc cúi đầu nhìn hướng lồng ngực của mình, phát hiện một ánh sáng trắng hình đầu thú mơ hồ đang dần tối lại. Gia Cát Uyên nhận ra đầu thú kia, không khỏi bật thốt lên: "Phu tử?"
Cái đầu đó chính là vẻ ngoài của phu tử đã dạy và nuôi hắn ta ở trong thôn.
Gia Cát Uyên không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, xem ra đối phương cũng không yên tâm để chính mình đi ra tùy ý lang bạt, nên đã lén để lại hậu chiêu trên người mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cảm động, bản thân vẫn chưa trốn thoát được.
Nhìn thoáng qua lão giả kinh ngạc nhìn về phía bàn tay chính mình, Gia Cát Uyên lập tức không chút do dự xoay người chạy ra ngoài phòng. Trải qua đủ loại chuyện trước đó, Gia Cát Uyên đương nhiên biết chỗ này không phải nơi tốt lành gì, hắn ta muốn nhanh chóng rời đi nơi đây.
Minh Luân Đường rất lớn, nhưng may mà Gia Cát Uyên đã từng làm ở đây một đoạn thời gian, quanh đi quẩn lại cuối cùng tìm được nơi phơi sách.
Nhưng khi vừa mới đứng vững, trên mặt hắn ta không có chút vui vẻ nào, vì bản thân đã bị bao vây.
Một vài thư sinh lưng đeo trường kiếm đưa hai tay vào trong tay áo, tốp năm tốp ba xông tới với vẻ mặt không cảm xúc.
Khi bọn họ hoàn toàn bao vây Gia Cát Uyên, hai thư sinh ở trước mặt hắn ta bỗng nhiên tản ra, lão giả trước đó tay cầm đệ tử quy đi lên phía trước.
Gia Cát Uyên cắn răng, rút một con dao găm từ trong giày ra, chĩa thẳng vào đối phương.
"Hừ, thằng nhóc, ta là vì tốt cho ngươi, đợi khi ngươi lớn lên, có ngày ngươi sẽ hối hận."
Gia Cát Uyên kiên định lắc đầu: "Có lẽ sau khi lớn lên ta sẽ hối hận, nhưng ta hiện tại thì không. Ta không thể vì ta của tương lai mà phản bội ta của hôm nay."
"Ngươi có biết vào Minh Luân Đường đại biểu cho cái gì không? Bất kể là lịch quan của quan gia hay văn ngôn trong Giam Thiên Tư đều là đệ tử nội đường.”
"Ngươi vào Minh Luân Đường, sau này bản thân ngươi sẽ một bước lên mây!"
Gia Cát Uyên nghe được tình cảm trong giọng nói của đối phương, hình như lão cảm thấy khó tin với việc chính mình từ chối.
Trong đầu chợt hiện lên các loại giáo huấn của phu tử, Gia Cát Uyên kiên định lần nữa lắc đầu: "Ta không muốn! Quy củ trên đệ tử quy đúng đến mấy thì ta cũng không muốn cứng rắn nhét nó vào trong đầu của mình! Phu tử ta từng nói, tri nhân giả trí dã, tự tri giả minh dã!"
"Trò cười! Phu tử ngươi là ai? Chẳng lẽ lại có tư cách chống đối với trí tuệ của tiên hiền?"
Nhìn thấy đối phương vậy mà chê bai phu tử, Gia Cát Uyên nhất thời khí huyết dâng trào: "Tại sao không có tư cách? Quy củ của Minh Luân Đường các ngươi là quy củ, còn quy củ của người khác là thứ bỏ đi chắc?"
"Càn rỡ! Ngươi có biết nếu Vạn Đại Tiên Sư không ra tay định ra quy củ Càn Khôn này, thiên hạ căn bản cũng chẳng sáng sủa như bây giờ không? Minh Luân Đường làm truyền thừa của tiên sư, đúng sai nhân quả của thiên hạ tất nhiên do nội đường định đoạt! Ở Đại Tề này, Minh Luân Đường là quy củ!"
Giọng nói của Gia Cát Uyên trực tiếp tăng đến tối đa: "Ngươi sai rồi! Mỗi người tuân theo quy củ gì, trở thành dạng người gì, đều là do bản thân kẻ đó lựa chọn! Lời mà ngươi nói, Gia Cát Uyên ta không tin!"
Ầm một tiếng, tùy theo lão giả vung ống tay áo lên, Gia Cát Uyên trực tiếp bị hất bay ra ngoài, đụng vào núi giả.
Tia sáng trong ngực Gia Cát Uyên lúc ẩn lúc hiện liên tục, nhưng dù như thế, Gia Cát Uyên vẫn hung hăng phun ra một búng máu, hiển nhiên lời nói vừa rồi của hắn ta đã chọc giận đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận