Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 561: Khiêu Đại Thần (1)

Dường như Bạch Linh Miểu nghe ra ý muốn chết trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, cô giống như báo săn nhào lên, ngón tay đen bóp cổ hắn, hai mắt giống như dã thú nhìn chằm chằm mắt của đối phương:
“Huynh lại muốn chết? Mỗi lần dùng Thương Khương Đăng Giai xong huynh luôn muốn chấm dứt mọi chuyện! Huynh có còn là đàn ông không vậy? Bà đây nói cho huynh biết, huynh giết cả nhà của ta, đời này huynh phải trả nợ cho ta! Huynh không có tư cách chết!”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng nhẹ gật đầu Bạch Linh Miểu mới cúi người xuống, nghiến răng nghiến lợi để lại dấu răng nhọn trên làn da máu thịt nhầy nhụa.
Bạch Linh Miểu đứng lên, không khí trong xe ngựa trở nên nặng nề, Màn Thầu thò đầu vào từ cửa sổ xe, cảm giác có gì kỳ lạ liền rút đầu ra.
“Miểu Miểu, lúc trước ta gặp được một người, tên là Thân Đồ Cương, hắn cũng là Khiêu Đại Thần."
Lý Hỏa Vượng dùng giọng nói dịu nhẹ giới thiệu phương thức ở chung độc đáo giữa Thân Đồ Cương và Tiên gia, không khí trong xe ngựa bất giác thoải mái hơn nhiều.
Trên đường cái trong Ngân Lăng Thành, một chiếc xe ngựa rộng rãi chậm rãi chạy hướng khách điếm nơi Lý Hỏa Vượng ở tạm.
Mà ở bên trong xe ngựa, Lý Hỏa Vượng vết thương đầy người dịu giọng kể cho Bạch Linh Miểu nghe.
“Ta cảm thấy nếu Tiên gia muốn theo muội cả đời, so với bị chúng nó sai khiến như đầy tớ thì chẳng bằng dùng thử biện pháp của Thân Đồ Cương. Nhưng biện pháp của hắn cũng có tai họa ngầm, rốt cuộc có muốn dùng hay không thì tùy vào tình huống của muội.”
Tuy rằng hiện tại thoạt trông Bạch Linh Miểu cũng không bị Tiên gia uy hiếp, nhưng ngẫm lại lời Lý Chí nói trước khi chết khiến Lý Hỏa Vượng lo cho Bạch Linh Miểu.
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Bạch Linh Miểu ngạc nhiên nhìn chăm chú vào hắn:
“Lời hát của nam nhân kia thật sự coi thường Tiên gia như thế sao? Huynh hãy mau nói xem biện pháp của người đó là gì?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại lời Thân Đồ Cương đã nói với mình, thuật lại cho Bạch Linh Miểu:
“Xua sói ăn hổ, Tiên gia là một đám súc sinh bắt nạt kẻ yếu, nếu muội tìm được thứ khác nhập xác uy hiếp được chúng nó thì có thể bàn điều kiện với Tiên gia.”
“Vậy Thân Đồ Cương kia tìm được thứ gì uy hiếp Tiên gia?” Bạch Linh Miểu nhớ đến Tiên gia uy hiếp mình, biểu cảm tỏ ra nghiêm túc rất nhiều.
“Nuôi đại túy.” Một từ xa lạ thốt ra từ miệng của Lý Hỏa Vượng.
“Hắn không chỉ cách nuôi như thế nào, chắc hắn sẽ không vô tư chỉ cách tu luyện liên quan tới mạng sống và tài sản của mình.”
Bạch Linh Miểu lặng lẽ lặp lại ba chữ này, biểu cảm nghiêm túc dường như đang cân nhắc cái gì.
“Thân Đồ Cương nói cái này giống như đặt hai thứ cân nặng giống nhau lên hai đầu quả cân thì mới giữ cân bằng được, bên này không thể nhẹ hơn hay nặng hơn bên kia, vận dụng tốt thì có thể sử dụng cả hai, nhưng nếu vận dụng không tốt e rằng bị nguy hiểm."
Nói đến đây Lý Hỏa Vượng vươn tay ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Bạch Linh Miểu:
“Đừng hoảng, chờ ta hết bận sẽ giúp muội.”
Làm chuyện gì đều có chủ yếu và thứ yếu, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy trước tiên đổi tính cách của Bạch Linh Miểu về như cũ là quan trọng nhất.
Nhìn tay phải gần như không có lớp da của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra một chút đau lòng, cô rút tay ra:
“Không cần, biện pháp này tạm thời vô dụng với ta, ta hiện tại rất tốt, Tiên gia sẽ không làm gì ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú vào vệt dây màu đen trên cần cổ trắng nõn của Bạch Linh Miểu, hỏi:
“Thật không?”
“Lừa huynh làm gì? So với ta thì huynh nên lo cho chính mình đi.” Bạch Linh Miểu dời đề tài qua người Lý Hỏa Vượng.
Tuy rằng Tiên gia đã bắt đầu đường cùng lộ rõ ý đồ, nhưng Bạch Linh Miểu không muốn nói cho Lý Hỏa Vượng biết phiền phức của mình, hắn đã thảm lắm rồi, không cần thiết làm phiền hắn thêm nữa.
Còn về biện pháp mà Lý Hỏa Vượng nói, Bạch Linh Miểu định chờ trở về sẽ suy nghĩ kỹ hơn.
“Không thể nói như vậy, tốt nhất là đề phòng họa trong tương lai. Ta sẽ lưu ý giúp muội, bên muội nếu Tiên gia gây ra rắc rối gì thì hãy nói cho ta biết ngay.”
Bất giác xe ngựa ngừng lại, đã đến khách điếm. Nhị Thần gập người xuống, hai tay luồn qua dưới người Lý Hỏa Vượng, bế bổng hắn lên, xuống xe ngựa.
Trong ánh mắt khác lạ của người trong đại sảnh, hai người chậm rãi lên lầu đi vào phòng trọ, đóng cửa lại.
Bạch Linh Miểu cúi đầu hỏi Lý Hỏa Vượng nằm trên giường:
“Cùng ta về Ngưu Tâm Thôn không? Mọi người đều chờ huynh.”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi rồi nhẹ lắc đầu: “Không, ta ở lại đây, sợ về Ngưu Tâm Thôn sẽ bỏ qua tin tức của Ký Tướng.”
Hắn cũng không cần dính líu với người khác, để bọn họ yên ổn sống đến hết đời không chừng là kết quả càng tốt.
Ở cạnh hắn thì những người này sẽ bị cuốn vào trong, đã có quá nhiều người chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận