Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 173: Thương (2)

Nhìn xung quanh một lúc Bạch Linh Miểu mới phát hiện chính mình đang ở trong nhà bếp của An Từ Am, bốn phía toàn là ni cô mập đang ăn cơm, tiếng nhai nuốt không ngừng chui vào lỗ tai của Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu quay đầu qua, lại nhìn cái nồi sắt, phát hiện nồi cơm này không phải dành cho mình cô ấy mà là cho người ngồi nguyên cái bàn.
Cẩu Oa, Tiểu Mãn, Bảo Lộc, Dương Tiểu Hài, Cao Trí Kiên đều ở đây, cũng nhai ngấu nghiến như các ni cô.
Nhưng rất nhanh, bọn họ thanh tỉnh lại, hoảng loạn nhìn bốn phía.
“Chuyện ... chuyện gì vậy? Sao chúng ta ở đây?”
Hiển nhiên những người khác vẫn chưa phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì.
Bạch Linh Miểu nhanh chóng tìm một vòng, phát hiện người khác đều ở nhưng chỉ thiếu mình Lý Hỏa Vượng.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng phải bảo là trừ tà cho sư huynh à? Sao bỗng nhiên chạy tới đây ăn cơm? Mà không có một cọng rau, ngấy mỡ như vậy sao ăn nổi.”
Cẩu Oa nói xong nhìn cái bàn khác, thấy các ni cô lười để ý tới mình, gục mặt nhai, nhưng bọn họ không ăn đồ xào mà là bánh bao chay hơi mốc meo.
Trên mặt Bạch Linh Miểu mang theo một chút sốt ruột bước tới sau lưng một ni cô mập, hỏi thăm:
“Vị sư phụ này, xin hỏi có thấy Lý sư huynh của ta ở đâu không?”
“Lý sư huynh? Là tiểu tử Tâm Tố đúng không? Hắn ở chỗ Tĩnh Tâm sư thái, ngươi tìm sư thái đi.”
Ni cô kia trả lời mà không quay đầu lại, vừa nói vừa vươn tay giật thức ăn, sợ cướp chậm bị ít phần.
Chờ nhóm người này lại xông qua đầm lầy thức ăn mốc meo đi tới trước phòng của Tĩnh Tâm sư thái thì thấy Lý Hỏa Vượng đang nói chuyện với một ni cô nữ bộ dạng cực kỳ quái dị, ni cô đó rất lạ, trong hốc mắt không có tròng mắt, hai mắt rụt vào trong.
Thân hình thoạt trông cực kỳ gầy guộc, nhưng làn da lại rất rộng, da cằm có thể rũ xuống bụng, da bụng thì rũ xuống đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Hỏa Vượng xoay người lại, mỉm cười vẫy tay ra hiệu bọn họ đi qua.
Bạch Linh Miểu thầm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Lý sư huynh cười.
“Mấy người tới rồi? Không bị dọa sợ chứ? Các sư phụ của An Từ Am hơi không kiểm soát được thần thông, bị ảnh hưởng cũng là chuyện thường.” Lý Hỏa Vượng giải thích với người khác.
Bạch Linh Miểu mới lại gần đã bị hút hồn trước vẻ ngoài của ni cô gầy tong teo, đối phương rất xinh đẹp.
Dù bề ngoài của đối phương rất kỳ lạ, dù Bạch Linh Miểu cũng là phái nữ nhưng vẫn bị mê hoặc.
Bạch Linh Miểu kéo Lý Hỏa Vượng cách xa một chút, nhỏ giọng hỏi:
“Lý sư huynh, đó là ai vậy?”
“Thì là Tĩnh Tâm sư thái chứ ai? Không nhận ra à?”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, thiếu nữ mắt mù da thịt chấm đất ở phương xa gật đầu với người khác.
“Cô ta là Tĩnh Tâm? Bà mập đi đường cũng không được?”
Mọi người giật mình xoe tròn mắt, trái ngược hơi bị lớn.
“Công phu của An Từ Am khác với nơi khác, mọi người đừng hỏi nhiều. May mắn Tĩnh Tâm sư thái trả giá lớn như vậy cũng có hiệu quả, phiền phức của ta đã mất rồi, Đan Dương Tử sẽ không ra nữa.”
Nghe câu sau cùng của Lý Hỏa Vượng, mọi người lộ vẻ mặt hớn hở chúc mừng cậu.
Đơn giản giao lưu mấy câu xong Lý Hỏa Vượng mỉm cười giơ hai tay ấn không khí, đè xuống ý định hỏi thăm chi tiết của mọi người.
“Ta còn bận chút việc, phỏng chừng phải ở lại một khoảng thời gian, các người hãy đi trước, chờ hết bận ta sẽ cố gắng nhanh chóng chạy về.”
“Lý sư huynh, có chuyện gì mà cần thời gian lâu như vậy? Hay là chúng ta ở lại đây giúp đỡ các người?” Nghe nói phải tách ra hành động, Bạch Linh Miểu là người đầu tiên biểu thị không đồng ý.
“Đừng xằng bậy, các người không giúp được gì về mặt tu luyện, cứ đi trước, tối đa chừng mười ngày ta sẽ đuổi kịp.”
“Hơn nữa các người muốn về nhà mà? Đi mau lên, đã chậm trễ lâu như vậy, còn lề mề nữa là phải ăn Tết ở ngoài đường.”
“Yên tâm, ta có ở đây luôn đâu, chỉ cần các người đi dọc theo tuyến đường đã vẽ trên bản đồ thì chắc chắn ta sẽ theo kịp.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng cố gắng khuyên bảo, các sư huynh muội khác rốt cuộc bị thuyết phục, xoay người rời khỏi An Từ Am.
Tùy theo bóng lưng của bọn họ dần biến mất, ý cười trên mặt của Lý Hỏa Vượng cũng vụt tắt, bị thống khổ thay thế.
Lý Hỏa Vượng cởi áo đạo màu đỏ của mình ra, vạch phần áo trên lộ ra vết thương siêu to trên bụng, rậm rạp giòi trắng chui ra chui vào.
“Trong An Từ Am thì vết thương nhỏ này chỉ mất vài ngày là lành, thứ ngươi nên lo lắng là mặt khác, ngươi hiểu ta nói cái gì chứ."
Lý Hỏa Vượng che vết thương của mình, chậm rãi di chuyển vào nhà của Tĩnh Tâm, dựa vào chân tường từ từ trượt xuống.
"Ngay cả các người đều không thể đối phó Đan Dương Tử sao?" Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là được, chỉ cần giết ngươi.”
Lời của Tĩnh Tâm chọc Lý Hỏa Vượng bật cười:
“Không ngờ sư thái biết nói giỡn ghê.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận