Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 147: Lý Hỏa Vượng (2)

Lại đi nửa nén hương, bọn họ một lần nữa nhìn thấy ánh sáng của đại viện Ngô gia.
"Lý Hỏa Vượng!" Một tiếng gọi giống như đến từ nơi xa xăm khiến bọn họ đều ngừng lại.
"Ai!" Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nhìn vào trong bóng tối, nhưng không phát hiện cái gì.
“Mày cứ tiếp tục làm màu đi, có ngày mày sẽ không làm màu được nữa! Tịch Nguyệt Thập Bát, tao nói cho mày biết, tao chắc chắn lấy cặp mắt của mày!”
Lý Hỏa Vượng bỏ lại lời đe dọa này, cậu mang theo người khác về đại viện Ngô gia đèn đuốc sáng trưng.
Cột thôn trưởng râu dê nằm dưới đất vào cây cột nhà, Lý Hỏa Vượng bưng bát canh rau lên tạt vào mặt ông ta.
“Khụ khụ!” Chờ Ngô Thanh mơ màng mở mắt ra thì thấy khuôn mặt đầy sát khí của Lý Hỏa Vượng, sợ tới mức rùng mình: “Thì ra các ngươi là cướp đường à!”
Bốp!
Tát một cái, nửa khuôn mặt của Ngô Thanh nhanh chóng sưng lên, ăn vả làm ông ta ngây người.
“Nói! Tịch Nguyệt Thập Bát ở đâu? Các người rốt cuộc có quan hệ gì với nó?”
"Các người đang nói cái gì? Ta ... . Ta nói cho các người biết, ở đây là Ngô gia thôn, toàn thôn đều họ Ngô! Các người thật sự muốn ra tay thì phải suy nghĩ cho kỹ!”
Thấy Ngô Thanh còn giả vờ hoàn toàn không biết gì, Lý Hỏa Vượng há miệng lộ ra hàm răng trắng:
"Lão trượng, ta tiên lễ hậu binh, Tịch Nguyệt Thập Bát quan hệ đến việc ta có thể sống được hay không, nếu ông còn cứng miệng che chở nó thì đừng trách ta ra tay nặng.”
Lý Hỏa Vượng nói xong nâng lên tay phải móng tay còn đang nhỏ máu vỗ vào dụng cụ tra tấn lộ ra nhờ vạt áo mở rộng.
“Ta không chỉ định dùng mấy thứ này cho mình, phút then chốt chúng nó là chìa khóa, chìa khóa mở ra bức tường trong tim mọi người!”
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu biểu cảm lo lắng mới tiến lên một bước đã bị Tiểu Mãn kéo lại, nhẹ lắc đầu.
“Rốt ... rốt cuộc các ngươi muốn gì? Tịch Nguyệt Thập Bát gì chứ? Mới qua thanh minh, còn lâu lắm mới tới tháng chạp. Chàng trai trẻ, xin hãy tha cho ta, hãy tội nghiệp cho ông già này.” Ngô Thanh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nhìn thấy đối phương còn mạnh miệng, Lý Hỏa Vượng giơ tay phải ngoắc một cái, một cây búa nhỏ dài đầy móc câu ngược xuất hiện trong tay cậu.
Lý Hỏa Vượng nở nụ cười tàn ác cầm búa dài kinh dị này lấy tốc độ cực chậm đến gần xương vai của Ngô Thanh.
Ngô Thanh rõ ràng luống cuống, hoảng loạn hô to, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không nói ra bất kỳ thông tin nào về Tịch Nguyệt Thập Bát.
Mắt thấy lưỡi bén đã cắt rách quần áo, một bàn tay thò ra từ sau lưng đè lại cổ tay của Lý Hỏa Vượng:
"Được rồi, xem ra ông ta thật sự không biết gì.”
“Không thử thì làm sao biết? Loại người này rõ ràng kỳ quái, mới vào thôn đã nói một đống quy củ, chắc chắn ông ta có quan hệ với Tịch Nguyệt Thập Bát!”
“Bình tĩnh đi, trước kia cậu không phải loại người như vậy, cứ như thế thì cậu sẽ trở nên càng lúc càng giống Đan Dương Tử.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng giật thót tim. Bất giác cậu thật sự càng lúc càng không xem người khác như con người, giống hệt Lại Tử Đầu lấy người ta ra luyện đan.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rút búa dài về, quay đầu nói:
“Cảm ơn nhắc nhở, Lý sư huynh, nếu huynh không nói thì ta suýt không nhận ra.”
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng trông thấy người trước mắt là Lý Hỏa Vượng mặc áo đạo đỏ máu lộ nụ cười mỉm quen thuộc.
“Làm sư huynh đệ với nhau, nói những lời khách sáo đó làm gì, bây giờ nên suy nghĩ có manh mối nào khác không, kế tiếp phải làm thế nào."
Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn ông già suýt xỉu ở trước mắt, suy nghĩ hiện tại kế tiếp nên làm như thế nào.
Tuy mới rồi xuống tay nặng có lẽ là vì bị Đan Dương Tử ảnh hưởng, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng biết còn là bởi vì thời gian ngày càng rút ngắn.
Không tìm được Tịch Nguyệt Thập Bát thì không thể giải quyết Đan Dương Tử bám vào người của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trở nên càng lúc càng giống Đan Dương Tử.
Cẩu Oa nhắc nhở:
"Hay là chúng ta chờ trời sáng rồi đi hỏi thôn dân khác? Có thể người khác biết gì đó thì sao?”
“Được đấy, tối nay đã trải qua nhiều chuyện, mọi người đều mệt mỏi, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, đợi trời sáng rồi ta đi hỏi cho.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng đều nói như vậy, hắn không nói gì nữa, xoay người đi sương phòng phía tây.
Sau khi trời sáng, hắn tỉnh lại phát hiện sư huynh đệ khác đã ra phòng ngủ.
Chờ hắn đi ra ngoài thì kinh ngạc phát hiện sư huynh muội bình tĩnh như không, đi theo người của Ngô gia húp cháo, rõ ràng mới rồi hắn đối đãi tệ với Ngô Thanh thế mà.
“Mau lại đây ăn cơm, ta và Ngô thôn trưởng đã giải thích ngươi có nỗi khổ, Ngô thôn trưởng không phải loại người hẹp hòi.” Lý Hỏa Vượng mở miệng nói với hắn.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, Ngô Thanh nửa bên mặt còn sưng lạnh lùng hừ một tiếng, bưng bát xoay cái ghế đưa lưng về phía thanh niên mới đi ra từ sương phòng phía tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận