Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 849: Trở về (2)

Thấy Lý Hoả Vượng đã phát hiện ra mình rồi, Dịch Đông Lai đưa tay đẩy chiếc kính không gọng trên mặt, xoay nắm cửa và bước vào.
Đầu tiên Dịch Đông Lai bảo Tôn Hiểu Cầm rời đi, sau đó hỏi một cách quen thuộc: "Thế nào rồi? Tìm thấy Bạch Linh Miểu chưa?"
Đối mặt với câu hỏi này, Lý Hỏa Vượng đáp lại bằng sự im lặng.
“Bên ngoài nắng đẹp như vậy, chúng ta ra ngoài tắm nắng đi?” Dịch Đông Lai cởi dây trói trên tay chân Lý Hỏa Vượng, nhưng Lý Hỏa Vượng không thèm nhúc nhích lấy một chút.
Dịch Đông Lai đẩy xe lăn nhướng mày: "Sao không nhúc nhích gì?”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn Dịch Đông Lai, lạnh lùng đáp: “Hiện tại ta đang cưỡi ngựa, nhúc nhích lung tung dễ ngã.”
Dịch Đông Lai gật đầu hiểu ý, lại đẩy xe lăn đi: “Cậu biết không? Tôi đã tìm Vương Vi - bác sĩ trước đây của cậu và trò chuyện mấy câu.”
Những lời này đã thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng: "Ông ta mắc bệnh gì mà nhập viện?"
"Người có thể tới đây thì có thể là mắc bệnh gì chứ, có điều thủ tục của ông ấy chưa hoàn tất, là nhờ cậy mối quan hệ để chuyển tới đây, vì vậy viện trưởng lại chuyển ông ấy ra ngoài rồi.”
"Không nói về ông ấy nữa, bệnh của ông ấy nhẹ hơn cậu nhiều, chỉ là trong lúc cùng ông ấy nói chuyện, bọn tôi đã thảo luận ra một phương án trị liệu mới.”
"Loại phương án này, trước đây tôi chưa từng thử qua, nhưng phương pháp trị liệu thông thường đã được thử qua mấy lần với cậu rồi nhưng vẫn không có hiệu quả, có lẽ có thể thử phương án đó một chút.”
Lý Hỏa Vượng nhìn anh và cười cười, mặt đầy vẻ bình tĩnh mà nói: "Vậy thì thử đi, biết đâu có tác dụng.”
Cả hai thế giới đều là thật, mình là một người bị mắc kẹt giữa hai thế giới, Dịch Đông Lai này lại thực sự nghĩ rằng các phương pháp trị liệu thông thường có thể kéo mình ra ngoài?
Nếu sự việc thật sự được giải quyết một cách dễ dàng như vậy thì tốt biết mấy.
"Làm sao có thể nhanh như vậy chứ? Còn phải chạy liệu trình, nhưng tôi nghĩ người cấp trên sẽ ký, đối với cậu, bọn họ đau đầu lắm, chỉ mong chữa cho vị đại phật cậu đây đỡ hơn một chút, sau đó chuyển cậu đến đơn vị trực thuộc khác.”
"Nếu như anh không có việc gì thì ta phải trở về rồi, dành ra khoảng thời gian rảnh rỗi trên đường không dễ dàng gì.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Dịch Đông Lai trở nên nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng với đôi mắt kiên định qua cặp kính màu xanh.
"Tôi biết cậu không tin tôi, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, tôi đây là người rất cứng đầu, chỉ dựa vào tính cách này, chỉ cần những bệnh nhân qua tay tôi đều bình phục và xuất viện, cho dù là những bệnh nhân không thể trị liệu được, hiệu quả tiên lượng cũng là tốt nhất toàn viện.”
"Nếu cậu đã là bệnh nhân của tôi rồi thì tôi sẽ dốc hết sức chữa trị cho cậu. Cho dù là phải thử bao nhiêu phương pháp.”
“Cảm ơn, anh là một bác sĩ tốt, nhưng chuyện này anh thật sự không giúp được gì đâu, đừng dằn vặt nữa.” Lý Hỏa Vượng nói xong, từ từ nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng nghe thấy giọng nói của Dịch Đông Lai nhỏ dần: "Thật sao? Tôi không tin lời đó, sự thật thì cậu không phải không có kẽ hở, tôi đã tìm ra được một số quy luật trong đó và nghĩ ra biện pháp can thiệp rồi.”
Đang trong trạng thái mơ hồ, Lý Hỏa Vượng bị tiếng sấm đánh thức, thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa, xúc tu chui ra từ trong đạo bào màu đỏ của mình nắm chắc lấy dây cương.
Cũng vào lúc này, trời đột ngột đổ cơn mưa, trong cơn mưa như trút nước, Lý Hỏa Vượng lấy chiếc nón tre và đội lên đầu mình.
“Chúng ta đã đi bao lâu rồi?” Lý Hỏa Vượng hỏi Lý Tuế.
"Cha, con không biết, cha chưa từng dạy con cái này.”
Nhìn con đường đất ngày càng lầy lội, Lý Hỏa Vượng cắn rách ngón trỏ của mình, vẽ ra một lá bùa dán lên lưng ngựa.
Con ngựa khỏe mạnh có chút kiệt sức kia lập tức nổi gân xanh khắp mình, chạy về phía trước với tốc độ gấp đôi.
“Có lẽ sắp đến Thượng Kinh rồi.” Lý Hỏa Vượng nhìn khung cảnh xung quanh có chút quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ.
Tiếng móng ngựa không ngừng vang lên cho đến khi trời tối, khi một tia sét đánh xuống, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng đã nhìn thấy bức tường thành cao cao của Thượng Kinh qua ánh sáng của tia sét.
Giơ cao yêu bài của Giam Thiên Tư, Lý Hỏa Vượng cưỡi ngựa phi qua cổng thành mà không bị ngăn cản.
Lại một tia sét đánh xuống, lúc này Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao tia sét này luôn đánh về một hướng trong thành?
Nhìn đường phố vắng vẻ, Lý Hỏa Vượng chợt ý thức được điều gì đó, vội vàng kéo dây cương lao về hướng tia sét đánh vừa rồi.
Sắc trời càng lúc càng tối, nhưng trong Thượng Kinh lại có một nơi lửa cháy ngút trời, đó chính là phủ đệ của An Bình công chúa.
Đợi đến khi Lý Hỏa Vượng nhảy xuống ngựa, hắn cầm lấy kiếm xông vào trong cung, liền nhìn thấy phía trước cung điện đang cháy, một đống đầu người đã được chất lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận