Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 917: Đến

Bệnh nhân chết dù ở đâu đều là chuyện lớn bằng trời, một đám người vội vàng xông lên trên.
Khi bọn họ luống cuống tay chân cấp cứu cho bệnh nhân này thì bác sĩ mới nãy đẩy cửa đi ra kêu cứu không biết biến mất từ khi nào.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hơi khẩn trương ngồi trên ghế nhựa của xe bus, dùng răng cắn mu bàn tay nhìn cảnh phố vụt qua nhanh, trong đầu cấp tốc suy nghĩ những gì mình trải qua gần đây.
Hắn đeo khẩu trang màu trắng để che vết sẹo trên mặt, để tránh bị người khác nhận ra được.
Do dự một lúc sau, Lý Hỏa Vượng lấy điện thoại của Ngô Thành ra, nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại đã khắc ghi trong óc.
“Alo? Ai vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Dương Na.
Giọng nói lâu rồi không nghe thấy khiến tim Lý Hỏa Vượng rung lên, lâu lắm rồi hắn không được nghe âm thanh quen thuộc này.
“Alo? Ai thế?’.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thu về tâm thần, dùng tay bóp cổ họng, cố ý thấp giọng nói:
“Alo, xin hỏi là ID Con Thỏ Ngoan đúng không? Bên tôi có hai bưu kiện chuyển phát nhanh của cô, làm phiền ra trường học nhận hàng, đồ vật rất lớn, kho chứa đồ không tiện lưu giữ.”
“Cái gì vậy? Bưu kiện? Gần đây tôi không mua đồ.”
"Có thể là người khác tặng cho cô, làm phiền ra đây ký nhận giùm.”
“Xin ... xin lỗi, bây giờ tôi không tiện, tôi bạn việc hôm nay không ở trường, nếu không được thì coi như không nhận hàng luôn đi.”
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng nhẹ nhõm, may mắn, mặc kệ nói sao thì Dịch Đông Lai đã chuyển lời của mình cho Dương Na.
Mặc kệ Dương Na hiện tại trốn đi nơi nào đi vẫn tốt hơn là ở yên tại chỗ.
Chỉ cần chịu đựng đến khi hắn tới bến cảng, đến khi hắn hoàn toàn giải quyết Từ Thọ! Vậy thì bên Dương Na sẽ an toàn.
"Hỏa Vượng?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói do dự của Dương Na.
Tim Lý Hỏa Vượng rung lên, nhưng bắt buộc mình giả vờ dường như không có việc gì nói: "Cái gì? À, vậy được rồi, tôi đi giao thứ khác, tôi sẽ chở hai bưu kiện này về trạm.”
Nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại, hơn nữa nhanh chóng đưa vào danh sách đen.
Lý Hỏa Vượng dùng tay bịt miệng mình, thống khổ khép mắt lại, hắn thật sự rất muốn gặp mặt Dương Na, nhưng không phải bây giờ.
Hiện tại mạng sống của cô tùy thời gặp nguy hiểm, hắn phải bảo vệ mạng của cô trước đã.
Nếu gặp cô bây giờ sẽ chỉ khiến cô càng thêm lo lắng cho hắn.
Trạng thái tinh thần của Dương Na vốn không tốt, không thể để cô vì hắn mà tặng thêm bệnh.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, nhìn người khác đang vọc điện thoại, hắn bỗng cảm giác mọi thứ thật xa lạ.
Lâu lắm rồi hắn không tự do xuất hiện ở nơi công cộng, loại cảm giác này thật sự rất đặc biệt.
Trong một chốc biểu cảm của Lý Hỏa Vượng hơi hoảng hốt, hoàn cảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo, dường như đang lột xác thành một chiếc xe ngựa bằng gỗ.
“Tít! Thẻ người già.”
Loa trên xe bus kéo Lý Hỏa Vượng trở lại.
“Còn mười trạm là đến bến cảng, vững vàng, đừng để người khác nhận ra được." Lý Hỏa Vượng nhủ thầm trong bụng, vươn tay kéo cổ áo.
Nhưng mà ngay lúc này, một ông già đầu hói cầm cần câu từ đầu xe đi hướng chỗ Lý Hỏa Vượng.
Khi thấy ánh mắt của Lý Hỏa Vượng thì ông già run bắn, lo sợ xoay người qua, tay kéo vòng tay vịn trên xe.
Hành động đó của đối phương nháy mắt khiến Lý Hỏa Vượng hoài nghi cao độ.
Do dự một lúc, Lý Hỏa Vượng vẫn là cảm giác không yên tâm, lập tức đứng lên đi tới trước mặt ông già, sức sát thương.
Khi thấy bộ dạng của người đó thì con ngươi hắn co rút, ông già này là người chung phòng bệnh với hắn, Lưu Lão Đầu từng bị hắn một đấm đánh rớt răng giả.
Két! Xoẹt!
Cửa xe mở, Lưu Lão Đầu hoảng loạn cầm cần câu và xô lao xuống.
Thấy Lý Hỏa Vượng xuống theo, Lưu Lão Đầu vứt bỏ cần câu và xô, bắt đầu thở hổn hển chảy chậm.
“Lưu Lão Đầu! Ngươi chạy cái gì! Ta hết bệnh rồi!” Lý Hỏa Vượng xông đến bên cạnh ông ta, kéo lại.
"Ta ... ta không tin!"
Lưu Lão Đầu hoàn toàn tan vỡ, vùng vẫy mạnh, tuyệt vọng hô to: "Cứu mạng! Ai đó đến nhanh lên! Mau báo cảnh sát đi! Bệnh thần kinh giết người!”
“Đừng la! Còn la nữa là ta giết!” Khi Lý Hỏa Vượng dí cưa nhỏ vào bụng của Lưu Lão Đầu thì ông ta quyết đoán ngậm miệng lại.
Lý Hỏa Vượng kéo Lưu Lão Đầu vòng ra sau một vành đai xanh, thấy ông ta chỉ gào một tiếng không dẫn đến dòng người rải rác chú ý hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hỏa Vượng ổn định cảm xúc một lúc, nhỏ giọng giải thích với Lưu Lão Đầu:
"Xin lỗi, ta cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy, nhưng ta hiện tại nhất định phải đi làm một việc lớn cực kỳ quan trọng! Trước khi làm xong chuyện này, ta không thể bị bắt lấy!"
Lưu Lão Đầu cúi đầu nhìn vét máu đọng trên cái cưa sắt, ông ta gian nan nuốt nước miếng:
“Được, cậu ... cậu đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận