Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 208: Trên đường đi (2)

Bởi vậy nên Bạch Linh Miểu mang theo mọi người quay lại, nhưng cuối cùng vẫn không gặp nhau.
Cho nên Bạch Linh Miểu mang theo Lữ Gia Ban tình cờ gặp nhau đi theo hướng Lý Hỏa Vượng rời đi.
“Lý sư huynh, xin đừng bị gì.”
Lữ Trạng Nguyên mỉm cười nói:
“Không đi nhầm là tốt rồi, ta thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Tuy ngoài mặt cười nhưng trong bụng Lữ Trạng Nguyên hơi sốt ruột, ông có tự tin ra ải tránh họa binh là vì có Lý Hỏa Vượng, kết quả chạm mặt thì phát hiện những người khác đều ở, chỉ thiếu mình cậu.
Đi thời gian dài như vậy vẫn chưa gặp tiêu sư đáng tin của mình, Lữ Trạng Nguyên khó mà yên lòng.
Một nồi mì cá rau dại rất nhanh liền bị ăn sạch, không chừa một giọt nước, trong nước lèo cũng có mỡ, đổ đi thì quá lãng phí.
Ăn uống no đủ, bọn họ lại lên đường.
Đi đường khá khô khan, một ngày trôi qua, trừ dãy núi phương xa trở nên càng rõ ràng một ít, không có bất cứ biến hóa.
Sắc trời dần tối khiến Bạch Linh Miểu chú ý núi ở phương xa dường như lóe sáng.
“Người trên núi đã gặp Lý sư huynh rồi sao? Nghe sư thái nói, những người này rất nguy hiểm, Lý sư huynh có rơi vào nguy hiểm không?”
Đêm đó Bạch Linh Miểu nương ánh lửa khâu giày của mình, đi suốt ngày nên tự nhiên rách giày.
Trừ Triệu Ngũ gác đêm ra, người khác đều ngủ, so sánh ban ngày ồn ào náo động, mọi thứ xung quanh đều an tĩnh lại.
"Trí kiên, giày của ngươi cũng bị rách rồi, cởi ra ta vá cho.” Bạch Linh Miểu nói với tên to con cầm cây gậy sắt.
“Ưm ... ưm ... thối!” Cao Trí Kiên rụt chân về.
“Không sao, cởi ra đi, ngươi nhìn kìa, đầu ngón chân đều lộ ra, nếu không vá lại thì giày của ngươi sẽ rách bươm đấy.”
Cao Trí Kiên lắp bắp từ chối một phen, khi hắn nhăn nhó cởi giày thì bỗng nhiên hai tay cầm chặt gậy sắt hét hướng bên phải rừng cây.
Tiếng hét to dọa mọi người giật mình, khi họ tỉnh táo lại liền hiểu tại sao Cao Trí Kiên làm như vậy.
Từ trong khu rừng đen ngòm truyền ra âm thanh, tiếng gặm cắn răng rắc, tiếng ư ử như quỷ hú.
Trong rừng cây lúc nửa đêm xuất hiện hai tiếng động như vậy nháy mắt khiến tất cả mọi người cảm thấy sởn gai ốc.
“Đây ... đây là lại đụng phải? Sao năm nay ta xui dữ vậy, tới nữa sao?”
Lữ Trạng Nguyên khoác áo, vẻ mặt cay đắng oán trách.
Ngay sau đó, Lữ Trạng Nguyên quay đầu chắp tay với nhóm Bạch Linh Miểu:
“Các vị, các ngươi cũng là sư đệ sư muội của tiểu đạo gia, hiện tại tình huống này là sao? Chắc các ngươi có thể ứng phó chứ?”
Lữ Trạng Nguyên nói xong, âm thanh kia còn đang tới gần, càng lúc càng gần, giống như chỉ cách một mảnh lùm cây.
Không khí nhất thời khẩn trương lên, mọi người đều cầm lên vũ khí của mình.
Bỗng nhiên lùm cây động, một người phụ nữ đội khăn trùm màu đỏ, mặc đồ nhiều màu từ bên trong đi ra.
“Trời ơi! Có nữ quỷ!” Lữ Tú Tài sợ tới mức chui xuống xe ngựa.
“Sao vậy? Là cái gì?" Bạch Linh Miểu cẩn thận hỏi Nhị Thần.
Nhị Thần không nói gì thêm, chỉ là nâng lên bàn tay phải mọc móng tay đen dài liên tục ngoắc, ý bảo Bạch Linh Miểu tới gần chút.
“Cái gì thế?” Bạch Linh Miểu đang định đến chỗ Nhị Thần thì bị Tiểu Mãn kéo lại.
"Coi chừng, đừng đi."
Nhìn thoáng qua Nhị Thần ở bìa rừng, Bạch Linh Miểu rút tay về:
“Không sao, chắc không có nguy hiểm gì."
Thấy Bạch Linh Miểu cứ thế đi qua, người khác cũng không yên tâm, giơ đuốc đi theo.
Khi bọn họ đến gần Nhị Thần mới biết những tiếng động này đến từ đâu.
Nương ánh lửa từ cây đuốc, bọn họ nhìn thấy kẻ điên hoa tay múa chân ở trong rừng.
“Con tự biết ăn, mẹ đừng đút, dù tay ghim truyền dịch cũng không sao.”
Lý Hỏa Vượng người đầy cát bụi ngồi trên mặt đất trải đầy lá khô, mỉm cười với một tấm mạng nhện trên cây, tay cầm một cục đá dài, cắn vào nó không ngừng phát ra tiếng răng rắc, cắn đến nỗi miệng đầy máu đều không dừng lại.
“Con ăn rồi này mẹ, thật sự nuốt rồi, có phải con nít đâu mà sợ con kén ăn, ha ha.”
“Ư ư!” Màn Thầu quay quanh Lý Hỏa Vượng, không ngừng vẫy đuôi, tiếng hú vừa rồi là nó phát ra.
"Lý sư huynh!" Nhìn thấy đối phương thê thảm như vậy, Bạch Linh Miểu rơi lệ không kiềm được hét ra.
Bạch Linh Miểu tiến lên được vài bước thì cố bắt mình dừng lại bước chân.
"Nhanh! Nhanh đi lấy dây thừng trói Lý sư huynh lại, lát nữa sư huynh sẽ tỉnh táo thôi!”
Không biết qua bao lâu, khi Lý Hỏa Vượng lại mở mắt ra thì đập vào mắt là khuôn mặt ngấn lệ quen thuộc.
Lý Hỏa Vượng nở nụ cười kiệt quệ:
“Các ngươi đến rồi? Sao tìm được ta hay vậy?”
Bạch Linh Miểu nghẹn ngào hai tay kéo mạnh đầu của Lý Hỏa Vượng vùi vào ngực mình.
Bạch Linh Miểu không nói chuyện, nhưng thân thể tiếp xúc truyền lại tình cảm sâu đậm của cô ấy.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng ấm áp, một loại cảm xúc hơi xa lạ dâng lên trong lòng cậu:
"Đây là ... Vui sướng sao? Lâu lắm rồi không cảm giác được nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận