Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 963: Tiền Phúc (1)

“Ha ha nhược trí và thằng điên cũng không khác gì nhiều, thằng điên cũng giống như chúng ta chia ba sáu chín, cũng như nhau, thằng điên có tiền thì ở tư lập, thằng điên không có tiền thì ở công lập, nếu như thằng điên trong nhà thật sự không có tiền hoặc là không nở xài tiền, thì có trách nhiệm chút thì dùng dây sắt trói lại, còn không có trách nhiệm thì để mặc ở ngoài đường tự nhặt rác ăn tự sinh tự diệt.”
Hình như nghe những lời này của Lý Hỏa Vượng thì trong đầu của Triệu Đình đã nhớ ra gì, đứng tại chỗ với gương mặt đau khổ.
Lý Hỏa Vượng không có chú ý, hắn vẫn tiếp tục đi, hắn không có đi tới phòng nghỉ ngơi để xem phim, chỉ sợ lúc đó cả đại sảnh sẽ đứng đầy người.
Hắn đi dọc theo hành lang, đi dạo một lầu lại một lầu, hắn đã đi từng bước một cách tỉ mỉ mà xem xét mọi thứ trong bệnh viện tâm thần, quan sát hoàn cảnh sống mới lạ ở chỗ mới này.
Những phòng bệnh khác và toilet cũng không có gì để dạo, nhà bếp và nơi làm việc của bác sĩ thì không cho vào, Lý Hỏa Vượng đi qua đi lại, thì đã đi tới khu trầm cảm nghiêm trọng.
Khu nghiêm trọng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng cả hành lang đều rất yên tĩnh, đứng ở đây Lý Hỏa Vượng có cảm giác như đang trong tù vậy.
Đi tới gần một cánh cửa dày, Lý Hỏa Vượng với sự hiếu kỳ đã cách cửa kính cẩn thận mà nhìn vô.
Và khi hắn nhìn xung quanh với tâm trạng hồi hộp thì lại ngượng ngùng mà phát hiện, trong phòng lại trống.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục nhìn phòng trầm cảm nghiêm trọng thứ hai, và bên trong vẫn không có gì.
“Vậy là sao? Chẳng lẽ Khang Định này chỉ tiếp nhận những chứng nhẹ? Vậy thì tiền này đúng là dễ kiếm thiệt.”
Và trong lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị rời khỏi, thì ở phía xa lại phát ra tiếng gõ cửa nhẹ.
“Ừm? Thật sự có người?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn về phía đó, chậm rãi bước lại gần, càng tới gần, tiếng va chạm càng lúc càng lớn.
“Bùng! Bùng! Bùng!”
“Bùng! Bùng!” Lý Hỏa Vượng cứ thế đến gần, tiếng va chạm lại càng mạnh hơn.
Cuối cùng, khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận nhìn qua tấm kính dày có lưới sắt, thì hắn đã nhìn thấy nguồn gốc phát ra âm thanh.
Đó là một bệnh nhân mặc áo bó, râu ria xồm xoàm, ưỡn người ngẩng đầu lên đập mạnh vào chiếc giường sắt bên dưới.
Tiếng va chạm rất lớn, nhưng xem ra chiếc giường lại rất mỏng, và cũng không gây tổn hại cho hắn khi bị dội lại.
“Đây... đây là bệnh tâm thần gì?” Lý Hỏa Vượng nhíu mày đứng tại chỗ, có chút hiếu kỳ mà nhìn người đàn ông ở trong đó.
Người đàn ông này rất cao rất khỏe, xem ra cao trên một mét tám, nét mặt co giật, còn có những triệu chứng kỳ lạ lúc khóc lúc cười, Lý Hỏa Vượng thật sự không hiểu nguyên nhân bệnh của đối phương.
“Nếu như đã bị nhốt trong đó chắc là có uống thuốc chứ? Chẳng lẽ là do tác dụng phụ của một loại thuốc tâm thần nào đó sao?” Lý Hỏa Vượng bắt đầu suy nghĩ.
Và vào lúc này, người đàn ông trong phòng bệnh là tạm ngừng đập đầu, đôi mắt trắng đã nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng ở bên ngoài tấm kính.
“Ha ha ha ha! Là ngươi, người đến rồi!”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ chút rồi gật đầu. “Phải, ta đến rồi.”
“Đến rất hay! Ta cuối cùng cũng đợi được ngươi! Không ngờ ta còn chưa ra ngoài kiếm ngươi, thì ngươi lại tới kiếm ta!
“Ờ! Vậy sao? Chúng ta quen nhau sao?”
“Ha ha ha!
Quen! Rất là thân nữa!
Sau khi nói vài câu với người bị trầm cảm nghiêm trọng, thì cảm thấy đối phương cũng không có gì đặc biệt, cảm thấy vô vị và khi xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Tiểu Lý! Ngươi phải cẩn thận!
Họ đang kiếm ngươi! Họ rất là đông! Ngươi đấu không lại họ đâu! Ngươi phải kiếm người giúp đỡ!”
Nghe những lời này, trong lòng của Lý Hỏa Vượng đập loạn một nhịp, nhanh chóng quay đầu lại nhìn tên tâm thần đó, lúc này hắn đã nhảy xuống giường, áp cả mặt vào kính nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng rất nhanh, biểu cảm căng thẳng của Lý Hỏa Vượng đã từ từ dịu lại. “Ngươi từng xem qua tin tức của ta đúng không? Cho nên ngươi mới biết ta họ Lý?”
Lý Hỏa Vượng xém chút quên mất, bản thân ở mình ở bên ngoài dù gì cũng có chút tiếng tăm, bệnh nhân tâm thần này biết mình họ gì thì cũng không có gì lạ.
“Không!
Ta đã biết ngươi từ trước! Ta vốn là người của họ, họ đã phái ta đến bắt ngươi! Còn có các ngươi! Nhưng ta lại không muốn! Bởi vì ta biết nếu các ngươi không còn nữa, thì mọi thứ sẽ kết thúc!”
“Họ là ai?” Lý Hỏa Vượng hỏi.
“Họ! Họ là gia đình đen tối đã bị trục xuất ở quá khứ! Còn nữa! Họ là những người ngoài hành tinh bảo vệ cho sao Sư Tử!
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa Vượng xém chút cười ra tiếng, quả nhiên người bệnh tâm thần luôn có niềm vui nhiều. “Ngươi xem hoạt hình nhiều quá rồi đó! Và trước sau của người cũng không tương xứng, có phải xem ghép không?”
“Ta bị nhốt rồi, nhưng huynh đệ của ta lại được phái tới! Họ đang kiếm ngươi! Còn có các ngươi, họ đang muốn giết các ngươi! Họ đã đến rồi!
Thời gian không đợi người! Ngươi nhất định phải cứu ta ra! Cùng ta phối hợp thì mới có đường sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận