Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 312: Kim Sơn Trảo (1)

Một số cảnh tượng tuyệt vọng xuất hiện trong đầu của Lý Hỏa Vượng, khiến đồng tử của cậu khẽ rung lên.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, nhưng Bạch Linh Miểu rõ ràng đã cảm nhận được đối phương đang nghĩ gì, cô ấy vươn bàn tay trắng nõn như ngọc vuốt ve lưng cậu.
"Lý sư huynh, không sao đâu, muội biết đây không phải là huynh cố ý, cái này chỉ là sưng lên mà thôi, mấy ngày nữa sẽ mất.”
Lời nói của đối phương cũng không làm cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy khá hơn là bao, cậu kề sát bên tai đối phương, nhẹ giọng nói: “Hứa với huynh, nếu có lần sau, muội... phải tránh xa huynh ra hết sức có thể.”
"Được." Bạch Linh Miểu ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng rốt cuộc trong lòng cô ấy nghĩ thế nào thì chỉ có bản thân cô ấy biết.
Tầm mắt Lý Hỏa Vượng dời qua bả vai của Bạch Linh Miểu, chậm rãi di chuyển về phía trước, cảm xúc trong mắt cũng càng lúc càng kiên định hơn.
Cuối cùng, ánh mắt cậu dán chặt vào một dòng chữ mà cậu đã dùng dao của mình khắc trên mặt đất.
Một trong những cấp cao của Tọa Vong Đạo cũng là Tâm Tố, ông ta sống đến một trăm chín mươi tuổi, hoàn toàn thoát khỏi ảo tưởng.
Chiếc xe bò kẽo kẹt chậm rãi tiến về phía trước.
Đám người Lý Hỏa Vượng đi theo bên cạnh con bò và tiếp tục tiến về phía trước.
Một số hành lý của bọn họ được chất lên mấy chiếc xe bò kéo, mọi người cũng thoải mái hơn rất nhiều, bộ dạng cũng không còn phờ phạc như trước.
Những công cụ mới này là thứ mà lúc trước Tôn Bảo Lộc đã ra mặt đi mua khi ngang qua một thị trấn.
Dù sao sau này còn phải tiếp tục đi đường, loại công cụ cần thiết này vẫn là không thể thiếu được.
Kim Sơn Trảo vẫn đang xách chiếc sọt tre của mình, khóe miệng ngâm nga một khúc hát.
Nhìn những ngọn cỏ tươi tốt xung quanh khiến tâm tình của ông tốt hơn rất nhiều.
Ở trong nội địa của Hậu Thục không thể nhìn thấy một khung cảnh đẹp như vậy được, trông có vẻ sắp đến rồi.
Ông lại lần nữa mở bản đồ mà mình vẽ ra, hiệu đính lại vị trí hiện tại.
"Hừm... Đi thêm khoảng vài ngày nữa, có lẽ có thể qua cửa khẩu rồi.”
Ông lại cất bản đồ đi, chắp hai tay chúc mừng Lý Hỏa Vượng: "Chân nhân, sắp xuất quan rồi, chúc mừng chúc mừng.”
"Chỉ cần xuất quan, tiến vào địa giới Thanh Khâu là sẽ hoàn toàn không sao rồi.”
Lý Hỏa Vượng đang đọc "Biển Kinh", cậu ngẩng đầu lên nhìn ông một cái rồi lại vùi đầu vào đọc.
"Ông định đi đâu? Định theo bọn ta xuyên qua Thanh Khâu đến Lương Quốc sao?"
"Không, lão phu không đến Thanh Khâu, tiễn các vị đến cửa khẩu xong ta sẽ quay trở lại.”
"Trở lại? Trở lại đâu, ông không sợ bị người khác bắt sao?”
Kim Sơn Trảo mỉm cười tự tin: "Không sao, lão phu còn có thể tự bảo vệ mình."
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa quan sát đánh giá người trước mặt này, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương đang chém gió.
Trước đây còn bị tặc phối quân dọa sợ đến mức tè ra quân, bây giờ lại bắt đầu ra vẻ rồi.
Vào lúc hai người nói chuyện, phía trước xuất hiện một thôn làng.
Bọn họ không đi vào thôn cả mà chỉ có hai người Kim Sơn Trảo và Lý Hỏa Vượng đi vào mua thức ăn.
Hai người bọn họ không đến mức dễ gây chú ý, hơn nữa tài ăn nói của Kim Sơn Trảo cũng không tồi, thích hợp đi giao tiếp với các nông hộ vốn có ác cảm với người ngoài.
Lý Hỏa Vượng không định ở lại đây, dự định bổ sung xong lương thực trên dọc đường rồi mau chóng xuyên qua Hậu Thục.
Tuy rằng như vậy sẽ mệt hơn nhưng trong tình hình có binh lính đuổi theo phía sau, cậu cũng không quan tâm nổi nhiều như vậy.
Ngay khi bước vào trong thôn, Lý Hỏa Vượng đã ngửi thấy một mùi hôi thối đặc biệt.
Cậu lần theo mùi đi qua, nhìn thấy một chuồng heo, một chuồng heo được xây cất dưới nhà.
Nhìn thấy những thứ mà heo lông đen ăn, giọng nói của Lý Hỏa Vượng có chút run run.
"Bọn họ... ở đây cũng cho heo ăn thế này sao?”
Tức cảnh sinh tình, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu nghĩ đến Tĩnh Tâm sư thái đã chết trong chuồng heo ở An Từ Am.
"Hả? Tại sao chân nhân lại nói như vậy, không phải heo là đều cho ăn như thế sao? Vì vậy lão phu không bao giờ ăn thịt chó và thịt heo, bởi vì hai loại súc vật heo và chó này đều ăn phân.”
Lý Hỏa Vượng vội vàng đè nén cảm xúc trong lòng, quay đầu nhìn về phía ông.
"Ông nói cái gì? Những người khác đều cho heo ăn như vậy?”
"Chuyện này là đương nhiên, hàng trăm ngàn năm nay đều cho ăn như vậy.”
Kim Sơn Trảo ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá và bắt đầu viết từng nét lên đất xốp.
Ông viết ngay ngắn một chữ ‘Nhà’, ngay cả khi công cụ mà ông sử dụng là đá nhưng chữ vẫn rất đẹp.
‘Nhà’.
Đây là chữ mà ông viết ra.
"Chân nhân, ngươi xem, phía trên là bộ Miên, là một cái mái nhà, coi là nhà ở, phía dưới là chữ Thỉ, nghĩa là heo.”
“Trên là nhà ở, dưới là heo, đó chính là nhà.”
"Từ chữ này có thể thấy rằng, chí ít từ thời cổ nhân đã lấy chất bẩn nuôi heo rồi.”
"Nhìn chữ liền biết ý, kỳ thật sau khi cẩn thận suy xét, có một số thứ ẩn chứa trong những chữ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận