Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1063: Trên trời (1)

Dưới hơi thở của Ba Hủy, bất kể là nỗi đau thể xác và tinh thần của Lý Hỏa Vượng đều bắt đầu dần dần biến hóa, hình thành một loại vật chất khác.
Khoảnh khắc tiếp theo, một loại sợ hãi và đau đớn tột độ lan ra từ cơ thể của Lý Hỏa Vượng, lây nhiễm mọi thứ xung quanh hắn.
Bất luận là giòi bọ hay tà túy, hay những người sống sót khác đều lần lượt ngã xuống đất, vặn vẹo trong đau đớn tuyệt vọng, hú lên từng tràng.
Mà vào lúc này, bức tường bên cạnh giống như vào giờ phút này sống lại, vỡ ra từng khuôn mặt vặn vẹo hô to khóc lớn lên.
Ngay sau đó, cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển, bốn phía truyền đến những âm thanh trầm thấp, đó là âm thanh của Địa Long, nó tương tự cũng cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng.
“A a a!” Lý Hỏa Vượng suy sụp đứng lên, thân thể thẳng tắp nhắm thẳng vào tầm mắt đứt ruột đứt gan đó, hai tay trực tiếp cắm vào trong lòng đất.
Đầu óc Lý Hỏa Vượng càng lúc càng lớn, đụng! Một cái đầu của hắn trực tiếp nổ tung, ngay sau đó lại là cái thứ hai.
Khi cái đầu thứ ba ở giữa cũng sắp sửa tới cực hạn, rốt cuộc bị Lý Hỏa Vượng bẻ ra, mặt đất bỗng nhiên rạn nứt, bọn họ theo vết nứt rơi ra ngoài.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, rất nhanh liền truyền đến tiếng gió, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy phía dưới mình, bầu trời đêm thăm thẳm kia.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, bọn họ ở trong bụng Địa Long không biết từ lúc nào đã biến thành treo ngược.
Đám người Lý Hỏa Vượng vẫn không giảm tốc độ, vẫn rơi về phía màu đen với tốc độ cực nhanh.
Lý Hỏa Vượng nghe thấy thanh âm của Ba Hủy trong đó, tương tự cũng nghe được thứ khác, tiếng hạc kêu quỷ dị kia.
Không, đó không phải tiếng hạc kêu! Khi ngũ quan của Lý Hỏa Vượng hòa làm một thể, dùng các giác quan mới tinh lần nữa cảm nhận tiếng hạc kêu trong không gian sâu thẳm kia, cảm nhận được tiếng hạc kêu ẩn chứa nội dung cực kỳ phức tạp, hắn rốt cuộc hiểu được đó là cái gì.
Đó không phải là âm thanh, đó là một cánh tay của Vu Nhi Thần! Hoặc là nhánh cây của Vu Nhi Thần! Vu Nhi Thần vô hình vô sắc vô vọng vô tiền, khi mình nghe thấy tiếng hạc kêu, Vu Nhi Thần đã đụng phải mình!
Tiếng hạc kêu lần nữa đột kích, Lý Hỏa Vượng cảm giác được đối phương đã lấy đi cổ họng của mình! Lấy đi giọng nói của chính mình!
Lý Hỏa Vượng lúc này toàn thân đau đớn bao trùm, lập tức vươn cánh tay máu thịt mơ hồ, bóp chặt cổ họng của mình, tránh không cho nó phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa!
Trong đêm tối và bầu trời thăm thẳm, bọn họ rơi xuống càng lúc càng sâu, Lý Hỏa Vượng dường như cảm thấy mình đã đến thiên ngoại thiên, nếu còn tiếp tục rơi sợ rằng sẽ phải quay lại Bạch Ngọc Kinh một lần nữa!
Nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này cũng không chút ý định chạy trốn nào, lắng nghe tiếng hạc kêu càng lúc càng vang vọng, trong vẻ mặt dữ tợn hắn gầm lên một tiếng, trực tiếp mở miệng, trực tiếp đưa tay vào trong cổ họng của hắn.
Vừa kéo vừa lôi, Lý Hỏa Vượng trực tiếp rút tất cả mọi thứ trong cổ họng ra, dùng hết sức ném lên trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cổ họng máu thịt bầy hầy của mình căng ra như một con bướm giữa không trung, tiếp tục phát ra tiếng hạc kêu quỷ dị kia.
Cổ họng kia dường như dẫn đầu, tất cả mọi thứ xung quanh đồng thời há miệng, tiếng kêu thảm thiết trong miệng dần dần chuyển thành tiếng hạc kêu.
Mắt thấy tiếng kêu của hạc sắp đến cực điểm, một giọng nữ từ bi truyền đến từ cách đó không xa, thanh âm tràn đầy bi thương xen lẫn tiếng than khóc thương tâm cũng như tình cảm bi thương tột độ.
“Khóc một tiếng xa quê li biệt, vì sao cho tới bây giờ không có bóng dáng?”
“Khóc một tiếng xa quê rồi về đâu, không thư hồi âm không tin tức không nhớ xưa kia?”
“Khóc một tiếng xa quê không thể gặp mặt, đến khi nào ngươi mới tới nhận tổ quy tông?”
“Khóc một tiếng xa quê khó có thể quay đầu, làm sao biết gây ra tội diêm phù bất dung?”
“Khóc một tiếng xa quê đại hạn đã tới, khi đó muốn gặp mẹ tuyệt đối không thể?”
Thanh âm này vừa phát ra, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm giác được tiếng hạc kêu kia nhỏ đi rất nhiều, tiếng của những người và tà túy xung quanh lần nữa biến thành tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Lý Hỏa Vượng nhìn vào bóng tối một lần nữa với các giác quan được dung hợp với ngũ quan, hắn nhìn thấy màn đêm vô biên vô tận đang dần biến đổi về phía hoa sen.
Lý Hỏa Vượng chộp lấy bức rèm trời sao dùng sức kéo thật mạnh, bao phủ khu dân cư bên ngoài vốn vô cùng tối tăm vì mất điện. “Ồ! Hỏa Vượng, nhìn kìa! Cuối cùng cũng có điện rồi.”
Trong khoảnh khắc, trời đất đảo lộn, đám người Lý Hỏa Vượng đi xuống, nhìn thấy tinh tú mới lại phủ đầy trời, Lý Hỏa Vượng hiểu thiên tai đã kết thúc.
Giữa không trung, gió rít gào, bọn họ cách mặt đất càng ngày càng gần, một cái xúc tu từ trong cổ họng Lý Hỏa Vượng chui ra, quấn lấy cổ họng Lý Hỏa Vượng đã không còn động đậy, vội vàng kéo qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận