Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 645: Công việc

Một đạo nhân mặc đạo bào màu vàng, đầu đội mũ âm dương đứng ở bên cạnh, tay cầm một thanh kiếm tiền đồng không ngừng múa làm phép.
"Giam Thừa đại nhân, Nhĩ Cửu trở về."
Đạo nhân kia ngẩng đầu lên, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hai cái đầu trẻ sơ sinh chen chúc bên trái cần cổ của hắn.
“Giam Thừa này cư nhiên có hai Nguyên Anh, hắn hẳn là La Giáo." Lý Hỏa Vượng thầm nâng cao cảnh giác.
Vị đạo nhân Giam Thừa ngừng công việc, quan sát Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới, chộp lấy cái đầu trên bàn ném về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngắm nghía cái đầu hình vuông này, ngắm kỹ một lúc, bỗng nhiên vẻ mặt khiếp sợ buột miệng hét lên:
"Cái gì?! Tọa Vong Đạo Hồng Trung này cư nhiên là Tâm Tố?”
Lý Hỏa Vượng cầm đầu của Hồng Trung, vẻ mặt khiếp sợ nghe Nam Cung giới thiệu sự tình trải qua.
Sau khi nghe xong, Lý Hỏa Vượng rất là khiếp sợ hỏi:
“Hồng Trung này rốt cuộc có lai lịch gì? Không có đầu mà còn chạy được?!”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng hơi tạm dừng một lúc, hình như nhớ đến cái gì vội vàng mở miệng nói:
“Nhưng mà Giam Thừa đại nhân, ta từng ở Hậu Thục gặp Binh Gia cũng có năng lực chặt đầu không chết, có thể Hồng Trung này lừa từ bên kia.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, đạo nhân Giam Thừa ngoắc tay, đầu người trong tay Lý Hỏa Vượng bay vào tay Giam Thừa, giống như một tòa bảo tháp bị nâng trong tay.
Đạo nhân miệng mở ra, tùy theo răng sâu lởm chởm lộ ra trong không khí, mùi hôi miệng tràn ngập.
“Không cần trộm công pháp của Binh Gia, Tâm Tố dù không có đầu vẫn chạy được chẳng phải thứ hiếm lạ gì, lạ ở chỗ hắn đã chết mà không thể chiêu hồn, lạ quá lạ, chẳng lẽ hiện tại hắn còn sống sao?”
Lý Hỏa Vượng nhủ thầm: "Đây là năng lực Tâm Tố của ta sao? Chỉ cần ta cảm thấy ta không chết thì sẽ vĩnh viễn bất tử?"
Nhưng ngẫm kỹ lại, năng lực vô tình sử dụng này hơi gân gà, chỉ cần kẻ địch nhắc nhở một câu là hắn sẽ ngã xuống đất ngay.
Trong khi Lý Hỏa Vượng đắn đo thì đạo nhân phất tay: “Thôi, người đã chết thì tạm gác lại có phải là Tâm Tố hay không, ngươi hãy nói tỉ mỉ cho bản đạo nhân nghe Hồng Trung kia lừa ngươi như thế nào?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng giật thót tim, nâng cao tinh thần hết mức có thể, chuyện này không thể qua loa.
Nhưng về việc bị Tọa Vong Đạo lừa thì Lý Hỏa Vượng không nói dối, chẳng qua sửa đổi một số chi tiết, nói ra Tọa Vong Đạo áp dụng âm mưu lên hắn lúc ở Hạnh Đảo.
Tuy nhiên qua miệng của Lý Hỏa Vượng thì Tọa Vong Đạo không có thất bại, mà là thành công.
"Nói như vậy ... người đi theo Gia Cát Uyên một đường vẫn luôn là Hồng Trung?”
"Xác thực như vậy, nhưng thuộc hạ bị hôn mê trong rừng trúc rất lâu, chưa rõ Hồng Trung mượn dùng thân phận của tiểu nhân đã nói gì với Gia Cát Uyên mà luôn theo bên cạnh người thuyết thư kia.”
Cự ly quá gần dễ dàng có sơ hở, Lý Hỏa Vượng nói xa chút, dù sao người kia đã từng nói gì, làm gì đều là Tọa Vong Đạo làm, hắn vô tội.
Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện thân phận Tọa Vong Đạo cực kỳ hữu dụng.
Sau khi nghe xong, đạo nhân chậm rãi gật đầu, cái đầu nhỏ trên cổ của ông lên tiếng:
"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi nói những điều này chắc không phải là biên ra để lừa chúng ta chứ? Lẽ nào ngươi cũng là Tọa Vong Đạo?”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng đanh lại, trực tiếp lấy đao ra, dứt khoát rạch dọc cằm dưới, lột nửa khuôn mặt của mình, cho bọn họ xem từng lớp da, thịt, xương.
"Được rồi được rồi, chúng ta tin ngươi không phải Tọa Vong Đạo, trời ạ, người của Áo Cảnh Giáo đúng là quyết đoán.” Một Nguyên Anh khác đội đạo quan hình vuông lên tiếng giảng hòa.
"Được rồi, đều ngậm miệng!" Đạo nhân kia gằn giọng, hai Nguyên Anh trên người ông rụt vào cơ thể, thoạt nhìn giống hai nốt ruồi son to cỡ bánh bao.
Đạo nhân ngẩng đầu tiến lên, chậm rãi vòng quanh Lý Hỏa Vượng, ngữ khí hơi dịu lại:
"Ngươi yên tâm, đầu của Hồng Trung ở đây, trong tư sẽ không nghi ngươi là Tọa Vong Đạo. Nếu ngươi có thể đủ lông đủ tóc trở về tự nhiên là chuyện tốt, như vậy đi, trong tư cho ngươi một việc, hãy đi hoàn thành cho tốt.”
“Vâng, mời Giam Thừa đại nhân nói, Nhĩ Cửu nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó!"
Đạo nhân đặt đầu người lên bàn, ngay sau đó dùng tay vỗ vỗ:
"Trong tư định khiến ngươi đến gần Gia Cát Uyên thử xem.”
“Lúc trước chúng ta đã thăm dò, Lục Diệu Lịch vẫn còn trong tay Gia Cát Uyên, thứ Hồng Trung tốn bao công sức lừa đi vốn là giả, việc này coi như may mắn, nếu bị Tọa Vong Đạo lấy đi thứ kia thì rắc rối to.”
“Vâng, nhưng mà Giam Thừa đại nhân, nếu Hồng Trung trực tiếp cướp Lục Diệu Lịch của Gia Cát Uyên thì bọn họ đã thành kẻ thù, ta lại tới gần chẳng khác nào chịu chết!”
Lý Hỏa Vượng luôn giữ đúng vị trí của mình, hiện tại hắn không quen Gia Cát Uyên, chưa từng trao đổi một câu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận