Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 107: Người tốt

“Ở thế giới này, tôi là một thứ vô cùng hiếm có? Nhưng mà tôi đây ngoại trừ bệnh tâm thần ra, rõ ràng không có gì khác biệt với người bình thường, tâm tố rốt cuộc có ý nghĩa là gì?”
Lý Hỏa Vượng ghi nhớ trong lòng thật kỹ những lời vừa rồi Lý Chí nói, cậu lờ mờ cảm nhận được sự quan trọng của điều này.
Tiếp đó cậu lại lần nữa liên tưởng đến sư phụ đã chết kia, Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng phát hiện, thật ra từ lúc bắt đầu, chuyện này đã có báo trước rồi, sư phụ hờ kia của mình không phải là tùy tiện tìm thuốc dẫn.
Nếu như phương thức tu luyện của những người khác đều quái dị giống như Đan Dương Tử, vậy thì nói không chừng bọn họ tu luyện cũng cần dùng đến thuốc dẫn giống như mình.
Lúc này, giọng nói của Lý Chí bắt đầu nhẹ đi, đồng tử cũng bắt đầu dần dần mơ màng.
“Lý chân nhân, ngươi có thể giúp ta một việc không?”
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn về phía Lý Chí đang hấp hối. “Ngươi nói.”
“Hai mươi hai tháng sau cũng chính là tiết Thanh Minh, đến lúc đó, có thể đốt cho ta chút tiền giấy không? Lý Chí ta đã nghèo cả một đời rồi, ta không muốn sau khi chết đi rồi vẫn là một con ma nghèo.”
Nói tới cuối cùng, Lý Chí lại lần nữa bật cười theo thói quen, máu chảy xuống từ miệng của hắn.
“Kiếp sau đầu thai, làm súc sinh cũng được, chính là không dám tiếp tục Khiêu đại thần nữa, quá uất nghẹn cũng quá … mệt rồi, sống một đời ngay cả một con rùa đực trong kỹ viện cũng không bằng.”
“Lý chân nhân, nhớ kỹ sau này làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng Khiêu đại thần, việc này thật sự không phải là việc dành cho con người làm, thật sự là quá khổ, quá uất nghẹn rồi.” Hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt của hắn.
Lý Hỏa Vượng biểu cảm phức tạp nhìn người này.
Tất cả những điều trong quá khứ lướt qua trong đầu của hắn, bản thân hắn có lẽ là một người tốt, nhưng mà hắn làm hay không làm gì đều không phải là do hắn nói là được.
Hắn chỉ là một người đáng thương bị những tên Tiên gia kia khống chế mà thôi.
Thế giới tàn khốc này nói cho hắn biết, có thể sử dụng những sức mạnh đặc biệt kia, không nhất định là cao nhân biết pháp thuật giống như Tâm Huệ, Đan Dương Tử, cũng có khả năng là nô lệ của luồng sức mạnh đó.
“Đa tạ chỉ điểm, những điều này rất quan trọng đối với ta, Lý Chí huynh.”
Lý Chí lúc này, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng rồi, hắn hít sâu một hơi, dùng chút sức lực cuối cùng, nói: “Còn có, ngày đó ngươi hỏi ta về trừ tà, là có chuyện gì sao? Nhớ đi về phía nam. Đi đến đó tìm một nhóm ni cô mặc đồ màu đen. Bọn họ … miễn cưỡng … tính là … người tốt, chắc hẳn sẽ … giúp ngươi.”
Lý Hỏa Vượng làm sao cũng không ngờ được lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, điều này liên quan đến Đan Dương Tử trên người của mình, liền vội vàng gấp gáp hỏi: “Ni cô? Những môn phái này gọi là gì?? Bọn họ sở trường xua đuổi tà ma?”
Lý Hỏa Vượng nói cả nửa ngày nhưng không có ai đáp lại, cậu mới phát hiện, lúc này trong mắt Lý Chí đã không còn bất kỳ tia sáng nào, hắn đã chết rồi.
Nhìn Lý Chí chết không nhắm mắt, trong lòng Lý Hỏa Vượng bất giác cảm thấy trong lòng phức tạp.
Nếu như hắn không phải là Khiêu đại thần, có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu tốt.
Chính tại lúc này, những người khác từ phía xa đi tới. “Lý sư huynh, tiếng trống vừa ngừng, những thứ quái dị kia đột nhiên liền bất động rồi, ồ? Người này làm sao thế?”
Cẩu Oa, Tiểu Mãn cùng những người khác vật lộn một phen với Nhị thần, nhìn có vẻ vô cùng nhếch nhác, mỗi một người đều treo sắc đỏ, có điều vẫn may đều là những vết thương nhỏ.
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, cậu đưa tay nắm lấy đuôi kiếm ở trên bụng Lý Chí rút ra ngoài, cắm lại vào bao kiếm ở sau lưng. “Tìm một nơi, chôn hai người bọn họ đi, tránh để bị sói, chó rừng cắn xé.”
“Tại sao chứ, sư huynh? Những người ngày là kẻ ác giết người mà!” Cẩu Oa rất không hiểu.
Lý Hỏa Vượng không giải thích điều gì, đưa tay qua nhẹ nhàng vuốt mắt của Lý Chí.
Lý Hỏa Vượng không để lại bia mộ cho Lý Chí, hắn cô độc một mình cũng sẽ không có ai cúng bái, để bia ngược lại dễ xảy ra chuyện.
Bận rộn hết hơn nửa ngày, đợi đến khi bọn họ trở về, gà trong thôn đều đang gáy rồi.
Vừa đến cửa, ở bên cạnh giếng, cậu nhìn thấy một bóng hình gầy yếu ngoài dự đoán, Bạch Linh Miểu mười phần yếu ớt lúc trước vẫn còn nằm trên giường bệnh, không ngờ bây giờ lại đang cúi người múc nước ở đó.
“Lý sư huynh! Các huynh đã đi đâu? Sao lại bị thương rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Bạch Linh Miểu lo lắng hỏi.
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày đi đến vứt cái thùng của nàng, “Đều phát sốt rồi, còn múc nước cái gì, nhanh đi vào phòng nằm xuống.”
“Muội không sao, muội khỏe rồi, không tin huynh sờ thử xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận