Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 593: Kiệu (2)

Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng chính mình cần tốn công sức mới tìm được Gia Cát Uyên, nhưng không ngờ rằng trên đảo cư nhiên có người tìm tới mình trước.
Lý Hỏa Vượng đang thiếp ngủ bỗng nhiên cảnh giác mở mắt ra, dùng chân đá Màn Thầu nằm bên giường, ngoài cửa có người.
Bùm bùm bùm!
Cửa bị người vỗ rầm rầm:
“Có Lý đạo trưởng ở đây không? Có Lý đạo trưởng ở đây không?”
Âm thanh từ ngoài cửa the thé, nửa nam nửa nữ, nghe rất chát tai.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng, hé mở cửa, vô cùng cảnh giác nhìn ra ngoài.
Người tới mặc áo lụa màu xanh, eo treo ngọc lủng lẳng, cách ăn mặc giàu có, dưới mũi để một chòm râu kẽm, nhưng ăn mặc như vậy mà đánh phấn, ánh trăng hắt lên mặt chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch.
Lý Hỏa Vượng cảm giác được người này rất quái, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì không nói được.
"Là Lý đạo trưởng sao? Tiên sinh nhà ta chờ đã lâu, xin theo ta đến đây." Người này khom người, ngữ khí hiền hòa lại lần nữa đặt câu hỏi.
“Tiên sinh của ngươi là ai?” Tay Lý Hỏa Vượng cầm chuôi Tử Tuệ Kiếm từ bao giờ.
“Tiên sinh nhà ta họ Gia Cát, tên Uyên, tự Thần Mặc, hiệu người thuyết thư. Lý đạo trưởng ban ngày còn bói một quẻ cho tiên sinh của ta mà? Tiên sinh liền biết ngài đến rồi."
Nghe lời này trong lòng Lý Hỏa Vượng giật thót, hắn bói toán Gia Cát Uyên liền bị đối phương biết người nào bói, còn tìm được vị trí chuẩn xác.
Xem ra đừng lung tung bói toán người thực lực cường đại, nếu không thì kẻ địch biết vị trí của mình là toi.
Thấy Lý Hỏa Vượng đứng ở cửa không đáp lại, người kia bắt đầu thúc giục: "Lý đạo trưởng, ngài rốt cuộc có đi hay không? Không đi thì ta về báo lại với tiên sinh.”
“Đi trước dẫn đường.”
Cùng với tiếng két, Lý Hỏa Vượng đẩy mở cửa đi theo hắn ta xuống lầu, toàn bộ khách điếm yên lặng cực kỳ, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Ra ngoài khách điếm, dưới ánh trăng màu bạc, một cỗ kiệu trắng tinh hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng. Bốn kiệu phu áo đen đứng yên như tượng, bộ dạng rất kỳ dị.
"Lý đạo trưởng, thỉnh lên kiệu đi, chỗ ở của tiên sinh còn cách một chặng đường dài, chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Người kia cười tủm tỉm đi đến bên cỗ kiệu, dùng bàn tay khô gầy vén rèm lên.
Lý Hỏa Vượng cau mày, trái tim treo cao.
Nhưng ngẫm lại lúc trước Gia Cát Uyên tặng cho mình con thoi, ngữ khí dịu dàng, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn ngồi lên cỗ kiệu này.
Vù vù vù!
Kiệu bị kiệu phu nâng lên, chạy nhanh tới trước.
“Từ chỗ chúng ta đến chỗ của Gia Cát tiên sinh mất bao lâu?”
Câu hỏi của Lý Hỏa Vượng không nhận được trả lời, khi hắn vén rèm nhìn ra ngoài thì phát hiện người kia sớm không thấy bóng dáng.
Không chỉ người kia biến mất, bốn kiệu phu cũng rất kỳ lạ, tay chân dường như không có khớp nối, chạy thẳng băng, mắt nhìn trân trân không chớp cái nào.
Biến hóa quái dị này khiến Lý Hỏa Vượng tràn ngập nghi ngờ:
“Có chuyện gì? Chẳng lẽ những người này không phải Gia Cát Uyên phái tới?"
Trong lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống thì hoàn cảnh ngoài kiệu dần thay đổi, ngói đen tầng tầng lớp lớp của làng chài dần biến mất, bị lá trúc màu xanh thẫm thay thế.
Giữa những cây trúc màu xanh thẳm trập trùng dường như ẩn giấu cái gì như có như không.
"Hi hi hi ... ".
Âm thanh như tiếng cười phát ra từ sâu trong rừng trúc, Lý Hỏa Vượng cẩn thận lắng nghe thì phát hiện chỉ là tiếng lá trúc bị thổi bay.
Lý Hỏa Vượng ngồi trong kiệu đung đưa không ngừng đi trong rừng trúc.
Chuyến đi này lâu thật lâu, đi hai canh giờ mà Lý Hỏa Vượng vẫn còn ở trong rừng trúc.
“Rừng trúc này to thật.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm thì bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, con ngươi co rút đến nhỏ nhất.
"Đợi đã! Ta mới thấy tảng đá kia, các ngươi vốn không chạy đi, chỉ lòng vòng một chỗ! Ngừng kiệu cho ta!”
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, nhóm kiệu phu áo đen chẳng những không ngừng, ngược lại tay chân đung đưa càng nhanh.
Keng!
Tử Tuệ Kiếm ra khỏi vỏ đâm thủng một lỗ dưới đáy kiệu, Lý Hỏa Vượng khép lại hai chân chui vào lỗ.
Lý Hỏa Vượng vừa rơi xuống đất, mặt đất trải đầy lá trúc khô vàng giống như làm bằng gân trâu nhanh chóng chùn xuống, muốn bao lấy hắn.
Lý Hỏa Vượng giơ ngang trường kiếm quét ngang, cùng với tiếng hét không giống con người phát ra, mặt đất nhô lên bắn tung tóe máu tươi nhanh chóng lõm xuống.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng trong rừng trúc, ở đây chẳng còn kiệu trắng và kiệu phu áo đen, chỉ có mình hắn.
"Bọn họ rốt cuộc là cái gì? Tại sao sẽ biết ta bói toán cho Gia Cát Uyên? Chẳng lẽ tai họa của Hạnh Đảo thành tinh rồi?”
“Mục đích của bọn họ là gì? Chẳng lẽ biết thân phận Tâm Tố của ta?”
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt lúc sáng lúc tối suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện bốn phía không có bất kỳ tình huống gì thì quyết định về làng chài trước, đợi đến trời sáng rồi tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận