Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 887: Bí mật (2)

Chính mình là Hồng Trung, ngày xưa khi Đấu Mẫu ban cho mình thân phận Hồng Trung thì mọi thứ trong quá khứ của mình đều thay đổi.
Quá khứ không đơn giản là quá khứ, khi Tư Mệnh thay đổi quá khứ của một người thì cũng thay đổi cả tương lai.
Đám Tư Mệnh để ý quá khứ nhiều như vậy xét cho cùng là vì tranh cướp tương lai của mình. Tứ Tề Tư Thiên Giam nói không sai, có nhân duyên mới có nhân quả!
Những Tư Mệnh này cũng không phải hoàn toàn tồn tại, khi dấu vết tồn tại của họ bị hoàn toàn xóa sổ thì bọn họ biến mất.
Trong vô hình, Lý Hỏa Vượng nhìn ngó đến một chút bí mật Tư Mệnh sinh ra và Tư Mệnh biến mất, hắn đột nhiên dường như hiểu rõ Tư Mệnh là thế nào.
Sau khi Lý Hỏa Vượng biết được những bí mật đó thì hắn nhanh chóng cảm giác được nhiều thứ từ Thiên Ngoại Thiên chú ý tới mình, nhưng giờ phút này hắn không để ý.
Hắn càng để ý là, chính mình đã thông qua bí mật Thượng Cực Quán Khẩu tìm được rất nhiều thông tin có giá trị trên cây quạt của Gia Cát Uyên.
Lý Hỏa Vượng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời:
“Đây là tính toán của ngươi?”
Giờ phút này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy con mắt của Thần Sơn Quỷ mà Đấu Mẫu cướp về.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy ảnh ngược của mình trong con mắt che kín trời, nếu hắn thành Tâm Bàn của Đấu Mẫu, Đấu Mẫu giờ phút này là hắn trong tương lai.
Việc này cũng do nó tính toán, nếu Lý Hỏa Vượng làm theo dự định của nó thì hắn có thể giải quyết nguy cơ lần này.
“Xúc Xắc lừa ta của tương lai, ta phải báo thù cho chính mình.”
Về mặt logic dường như thông.
Khi Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đến gần con mắt kia, thân thể của hắn bỗng tự vỡ ra, những vết sẹo chưa biến mất của hắn lần lượt rách, phun ra như cánh hoa tươi.
“Đau ... đau quá!”
Đau đớn kịch liệt kéo lại Lý Hỏa Vượng, kéo hắn cách xa con mắt của Thần Sơn Quỷ.
Khi cảm giác được cái cảm giác quen thuộc kia, Lý Hỏa Vượng cười phá lên:
“Ta đúng là được yêu thích! Sớm nên nghĩ đến."
Ba Hủy, lúc Đấu Mẫu bày cục thì Ba Hủy cũng bày cục, nói chính xác hơn, từ lúc hắn lấy Đại Thiên Lục từ chỗ thủy tặc thì bọn chúng đã muốn biến hắn thành Tâm Bàn của chúng!
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, nhưng óc, máu, xương vụn của hắn bắn tung tóe trong không trung chỉ mới vừa rơi xuống đất.
Cảnh tượng đột ngột này khiến Kê Đồng hay Binh Gia đều hơi ngây ra một lúc, dừng tay lại.
Bọn họ vô cùng khiếp sợ nhìn thấy người trước mắt bị mất đầu, chỉ còn cái miệng mà vẫn khép mở tự nói.
Thân thể của người này giống như bị lăng trì, da thịt không ngừng mà vỡ ra, lộ ra xúc tu màu đen mấp máy ở bên dưới.
Lý Tuế ở trong người Lý Hỏa Vượng lúc này đã học được một chuyện, con người nếu không có đầu sẽ chết.
"Phụ thân có sao không? Đầu của phụ thân ...”
“Suỵt!” Bạch Linh Miểu có hai thân thể vọt tới, sốt ruột nói với xúc tu vươn ra từ mặt vỡ của Lý Hỏa Vượng:
“Tuế Tuế ngoan, lúc này tuyệt đối đừng nói chuyện với phụ thân của ngươi!”
Lời này thốt ra, Lý Hỏa Vượng với ngũ quan chỉ còn một cái miệng bỗng tự hành động, lao về phía Xúc Xắc đang dây dưa với Tư Thiên Giam.
Bạch Linh Miểu cắn chặt răng nanh, nhanh chóng đi theo. Những Long Binh Giáp định ngăn cản nhưng bị cô và đám Kê Đồng bỏ qua mạng sống chặn lại.
Khi trông thấy bộ dạng lúc này của Lý Hỏa Vượng, Tư Thiên Giam và Gia Cát Uyên nháy mắt giống như hiểu cái gì, không nói lời nào, nhưng không bao gồm Xúc Xắc.
“Hồng Trung, sao đầu của ngươi mất rồi?”
Lý Hỏa Vượng điên cuồng quát mắng:
“Tọa Vong Đạo, ngươi đừng hòng lừa ta nữa!”
“Ngươi thật sự không có đầu, không tin thì ngươi tự sờ đi.”
Lý Hỏa Vượng lười để ý lời dối trá của Xúc Xắc, hắn ngước đầu điên cuồng rít gào với bầu trời:
“Muốn ta làm Tâm Bàn của các ngươi phải không? Bít cửa rồi! Nếu ta được hoan nghênh như thế, ta tự tìm ai chẳng được, sao phải tìm các ngươi?"
“Lý Hỏa Vượng này!” Lý Hỏa Vượng mạnh chỉ tay lên trời, chém đinh chặt sắt la lớn: “Tương lai của ta đã định sẵn thành Tư Mệnh! Lý Hỏa Vượng trong tương lai cũng định sẵn lúc này sẽ giúp ta!”
Lời này thốt ra, Lý Hỏa Vượng cảm giác tiên thiên nhất khí trong người nhanh chóng cạn kiệt, hắn đang tu chân ra bản thân mình làm Tư Mệnh tương lai.
Dù sao nếu có Đấu Mẫu ở bên dưới giở trò, nếu phải liều mạng thì tại sao không đánh cuộc lớn một chút?
Xúc Xắc vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không tính ra được rốt cuộc Lý Hỏa Vượng muốn làm gì.
“Hả? Hồng Trung, tiểu tử nhà ngươi nói lời bậy bạ gì vậy? Ngươi bị điên à?”
Lý Hỏa Vượng cảm giác trong tư duy của mình, ký ức Hồng Trung đang nhanh chóng xâm thực trí nhớ vốn có, Đấu Mẫu không muốn ngồi chờ chết.
Nhưng mà ngay sau đó, các loại vết thương từng hứng chịu trải đầy người hắn bị nứt ra cùng một lúc, đau nhức mãnh liệt cưỡng ép kéo Lý Hỏa Vượng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận