Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 389: Bảo Lộc

Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, giấc ngủ sung túc khiến tinh thần của cậu lâu rồi mới sung túc như vậy.
Rửa mặt súc miệng xong, Lý Hỏa Vượng ăn mặc thẳng thớm đi ra lều.
“Lý sư huynh đi đâu vậy?”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về hướng Bạch Linh Miểu đang khâu quần áo:
“Ta đi chào từ biệt Tôn Bảo Lộc. Nếu đã hết bận việc rồi thì nên rời đi.”
Đã tìm được Hắc Thái Tuế, cũng giải quyết xong xuôi Nguyên Anh của Hàn Phù, không cần thiết ở lại nữa, đã đến lúc rời khỏi Thanh Khâu.
Lý Hỏa Vượng nghe ngóng gần lều, cuối cùng tìm được Tôn Bảo Lộc ở thảo nguyên vòng ngoài, cậu ấy đang cưỡi ngựa, mang theo thanh mai trúc mã người Thanh Khâu thả diều, cách thật xa đều có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của cậu ấy.
Thấy Lý Hỏa Vượng đi hướng mình, Tôn Bảo Lộc vội nhét sợi chỉ vào tay hồng nhan tri kỷ của mình, chân giẫm lên bàn đạp ngựa, nhảy xuống con ngựa đang chạy nhanh.
Tôn Bảo Lộc đi tới gần Lý Hỏa Vượng, thở gấp hỏi:
“Lý sư huynh tìm ta à?”
Lý Hỏa Vượng lại đánh giá Tôn Bảo Lộc ở trước mắt mình:
“Ở đây đủ lâu rồi, ngày mai ta phải đi.”
"Nhanh vậy?" Tôn Bảo Lộc lộ vẻ mặt tràn đầy lưu luyến.
Dù sao thời gian dài như vậy cùng chung hoạn nạn, bảo rằng không có tình cảm gì là giả, đặc biệt là đối phương còn nghìn dặm xa xôi đưa mình về nhà, càng hiếm có là bọn họ không bài xích cậu ấy vì vẻ ngoài.
“Lý sư huynh ở thêm vài hôm đi, mọi người cũng vui vẻ ở đây.”
“Ở lâu vài ngày hay đi sớm vài hôm có gì khác nhau? Chẳng lẽ có thể ở lại cả đời sao? Mỗi ngày làm thịt bò dê, các người không muốn sống nữa à?”
“Không sao, dê ở Thanh Khâu rẻ lắm, dễ nuôi hơn dê ở chỗ khác! Sau khi ăn xong lại đi Nữ Nhân Sơn mua một ít dê gầy và dê con về nuôi, không lâu sau lại có thêm một đàn!”
Lý Hỏa Vượng cười cười:
"Được rồi, không có thời gian tán dóc với ngươi, vào việc chính đi, về thứ chúng ta đã nhìn thấy trong hang vào tối hôm đó nhớ đừng nói ra ngoài.”
“Đặc biệt là Vũ Sư Cung, lúc trước ngươi đối đãi chúng nó như thế nào thì cứ giữ y như vậy, coi như không phát hiện chúng nó là một đám quái vật.”
Nếu vũ sư được xem như là lẽ đương nhiên ở Thanh Khâu, không cần biết Đại Khả Hãn của Thanh Khâu nghĩ như thế nào, chắc chắn ngầm chấp thuận cho vũ sư rêu rao khắp nơi.
Có lẽ đám quái vật sinh hoạt trong hang ngầm là danh môn chính phái của Thanh Khâu.
Đắc tội bọn họ là không lý trí, nếu như không muốn khiến Tôn Bảo Lộc rước lấy phiền phức, vậy thì cách tốt nhất là đừng đi trêu chọc bọn họ.
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc nghiêm nghị gật đầu nói:
“Vâng thưa Lý sư huynh, ta biết rồi.”
Dặn xong những điều này, Lý Hỏa Vượng lại đánh giá thanh niên ở trước mắt:
“Người phụ nữ của ngươi có biết tình huống thân thể của ngươi không?”
Nói đến chuyện này thì nụ cười sáng sủa trên mặt Tôn Bảo Lộc bỗng cứng ngắc, có chút cay đắng gật đầu:
“Nàng biết, không sao, nàng không chê.”
“Thôi hãy đi theo ta.”
Lý Hỏa Vượng nói xong xoay người đi hướng chiếc lều. Mới đầu Tôn Bảo Lộc hơi sửng sốt, rồi chợt nghĩ tới cái gì, biểu cảm trở nên siêu kích động.
"Cẩu Oa! Chết đi đâu rồi? Mau đi ra!"
Tiếng quát của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn bên trên lều.
Nửa canh giờ sau, trong một chiếc lều, Lý Hỏa Vượng cầm tua trắng, cẩn thận kề sát các khí quan của Tôn Bảo Lộc.
Bỗng lều bị vén lên, mẹ của Tôn Bảo Lộc dẫn theo đám người Thanh Khâu bỗng nhiên xông vào.
Nhìn Tôn Bảo Lộc toàn thân trần trụi nằm trên giường, thân thể lộn xộn, từng tiếng hét và hút ngụm khí liên tiếp vang lên.
Lý Hỏa Vượng liếc qua bọn họ, hai tay chậm rãi thúc đẩy, chuyển mông của Tôn Bảo Lộc từ đằng trước ra phía sau.
Cẩu Oa ở một bên trợ thủ cũng dời khí quan dùng để đi tiểu của Tôn Bảo Lộc từ dưới nách cẩn thận dời đến vị trí vốn thuộc về nó.
Trong lều dần yên tĩnh trở lại, mọi người đều xoe tròn mắt nhìn mọi thứ ở trước mắt, ánh mắt nhiều người nhìn Lý Hỏa Vượng mang theo kính sợ cực độ.
Tôn Bảo Lộc không phải Lý Hỏa Vượng, không cách nào dùng đao cứng rắn gọt sửa, nên có nhiều chỗ hơi méo.
Nhưng dù vậy vẫn khiến Tôn Bảo Lộc sướng lên mây, kích động nhảy lưng tưng, nước mũi nước mắt không ngừng chảy xuống.
Dù bị méo nhưng mấy thứ đó dời về đúng vị trí của nó, cậu ấy không phải quái vật!
Khuyết tật khó mở miệng mười mấy năm vào giây phút này rốt cuộc biến mất.
Tôn Bảo Lộc định dập đầu hướng Lý Hỏa Vượng nhưng bị cậu ngăn lại, Tôn Bảo Lộc phấn khởi mình trần như nhộng không ngừng chạy quanh lều:
“Ta hoàn chỉnh rồi! Ta hoàn chỉnh rồi! Ta không phải quái vật! Ta là con người!”
Tối hôm đó đương nhiên mở tiệc mừng linh đình, một đám người ăn thịt dê uống rượu và mật ong, chúc mừng Tôn Bảo Lộc khôi phục bình thường.
Cha mẹ của Tôn Bảo Lộc hai tay nâng ly cùng kính rượu với Lý Hỏa Vượng, người Thanh Khâu khác đều đến chỗ Lý Hỏa Vượng, hết sức cung kính, không dám sơ sẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận